Thursday, May 8, 2008

NÀNG THƠ

    Anh đã vì Em bỏ rơi người tình chung thủy

      Những mối tình xưa

      Giờ chỉ là những ngôi quán trọ

      Anh đã vì Em bỏ quên tình yêu chồng vợ,

      Em mách cho Anh nghe

      Tình yêu ấy giờ đây thành Luận Lý

      Em cho Anh cẩm nang làm Thi Sĩ

      Và chỉ cho Anh nơi hò hẹn đôi ta

      Ở chốn không là

      Chốn Anh đã đi qua.


      Anh đã vì Em quên vực sâu trước mặt

      Nhảy từ Hy Mã xuống lãng quên

      Rồi căng buồm lên chiếc du thuyền

      Để vượt biển cát vàng trên sa mạc

      Địa đàng xưa, vì Em Anh từ bỏ

      Chẳng chia tay chàng ngớ ngẩn Adam

      Anh bắt chước Eve cắn vào Trái Cấm

      Bước xuống sân đời khiêu vũ cùng Em


      Anh rất hay đổi thay

      Vì Em cần thay đổi

      Trong vũ trụ vô cùng

      Chỉ có Đổi Thay là Tuyệt Đối

      (Nên Em phải thay đổi)

      Nên Anh không thể yêu ai mãi mãi

      Nên Anh chẳng muốn tin ai mãi mãi


      Anh gọi tên Em

      Từ chốn cực vi của từng nguyên tử

      Là giai nhân – Em không tầm thường thế

      Là yêu tinh – Em không là huyền thoại

      Là thần tiên – Đừng đề cao Em mãi

      Em không là hạnh phúc

      Nhưng Em như Khoái Lạc

      Bùng lên giữa cơn đau

      Của tột cùng thân thể

      Em không là bếp hồng sưởi ấm,

      Mà là tia chớp nhoáng lên

      Sáng hơn cả mặt trời

      Em không là trạm dừng chân

      Của người lữ thứ

      Đang lạc bước trên con đường vô định

      Em không là bình yên

      Chẳng bao giờ Em cần ngơi nghỉ

      Em không là dinh dưỡng

      Vì Em luôn vắt kiệt sức Anh

      Em không là hồi sinh

      Nhưng từ Em Anh ngang nhiên trỗi dậy

      Và giết chết đi những cái chết trong sự sống

      Em không là Tự Do

      Nhưng Em là Tự Hữu

      Em ban Anh tự do

      Nên anh trở thành Nô Lệ.


      Em mỉm cười khi Anh gọi tên Em

      Tên Em là Nàng Thơ

      Em là Em, Em là Anh, Em là tất cả…


      Em hẹn Anh nửa đêm trên đỉnh đồi Sáng Tạo

      Anh nhìn thấy đồi nhưng chẳng thấy đường đi

      Bỗng chợt thấy mình lạc trên hoang đảo

      Em lại hiện ra chỉ lối Anh đi


      Em đưa Anh vào những cuộc tình

      Khi tim anh ngập ngừng đứng lại

      Rồi xúi Anh phụ tình

      Khi Em hóa thân làm tình nhân mới


      Anh vẫn biết đời là bể khổ

      Phải quay đầu mới thoát khỏi biển mê

      Anh muốn thử bơi về miền Giác Ngộ

      Nhưng sợ đi lại chẳng có đường về


      Em bảo Anh đừng ngại chi lầm lỡ

      Tìm giác ngộ ta cùng vỗ cánh bay,

      Anh thét vang trên đỉnh những tầng mây

      Nhìn xuống chân, đời vẫn còn Bể Khổ.

Đỗ Quý Dân

No comments: