Tuesday, May 13, 2008
For Jenny
On a Sunday afternoon
in an art gallery
you dream of that
white circular house in the town of your childhood
where the ocean wind
cooled the sand beach and cheered you on as you ran forward
Gaining momentum, you
spread your wings and flew high
And far away, far
from your memories
The grains of sand
sticking to your feet were a reminder
that there were slow
steps you had never tried
I often regret not
having been there
to take a walk with
you…
When the sun left the
planet you lost faith in the universe
Only the nocturnal
moon helped protect your innocence
The cruel storm of
your tender age
transformed you into
strong and flexible rattan
Life’s beating could
not steal your smile
from your lips as pure
as an angel’s soul
I learned forgiveness.
At some crossroad you
no longer remember
but roaming
figures... Children who toiled on the streets to make a living
That difficult lesson
that a hungry child holding a loaf of bread
had to learn
that it could not be
eaten, but had to be sold
for whatever amount
of money that would help feed her brother and mother
You recorded that
lesson onto the piece of white cloth
you used to bandage
others while your own wound was bleeding
I understand:
only love can heal
your wound
I long to be capable
of such love.
You are the much
needed fire
that burns the forest
to resuscitate vegetation
You boil the water fetched
from the muddy pond
and use your blood as
fuel to light the fire
Fire that is blue and
pure at its heart, pure as your soul,
without a trace of
dust
In there, I find the
refuge that gives me tranquil sleep.
The apprehensive bird
eventually spreads her wings
and flies away, far
away – then returns – then flies away, far away
across startled
prairies, awestruck hills and mountains
You unite the natural
and the artificial
You cleanse falseness
with dreams to purify life
You are the star at
the studio of illusions
We were there
where you bestowed your
love upon me.
Those western fairy
tales, those white knights
who seduced their
rescued maidens with their valor
More than once you
wore Joan of Arc’s armor
to shield women and
children from the slings and arrows of life
But on that Sunday afternoon
in the art gallery
your laughter was
peaceful, your thoughts took wings and flew into the realm of Art
I have trained not to
torment myself
so that I could join
you in the zone of oblivion
so that I would love
without any hatred.
On this Sunday
afternoon in the art gallery
Art viewers get lost
in Creativity’s voyages
You close your eyes,
trying to rest
Why do new shades of colors
still appear on the road ahead?
The circular house,
the runway, the sand blown in the wind
from the summit of
the mountain, the moon returns that radiance of innocence and goodness
The wound has healed
The forests still
need their fire bath
You still fly, you
still catch me by surprise
I learn to love and and
care for birds with broken wings
and I know how to
forget yesterday’s nightmares
so that I can see
your portrait in its utmost clarity
to forever be struck
with awe and surprise…
JENNY (PHƯƠNG THANH)
Tặng Em, người bạn đời cùa anh
Ở phòng triển lãm tranh chiều chủ nhật
Em mơ về căn nhà trắng hình tròn ở thành phố tuổi thơ
Gió đại dương thổi nguội bờ cát xúi em chạy nhanh về phía trước
Để em lấy đà cất cánh bay cao
Em tung cánh bay xa ký ức
Những hạt cát bám chân nhắc nhở em
Có những bước khoan thai em chưa hề tập
Anh vẫn tiếc anh chưa về nơi đó
Để cùng em đi dạo.
Khi mặt trời bỏ hành tinh em ngơ ngác mất niềm tin vũ trụ
Trăng đêm giữ hộ tuổi ngây thơ
Trận bão nghiệt ngã ngày mới lớn
Biến em thành mây tre dẻo dai và cứng cáp
Những roi vọt cuộc đời không cướp được nụ cười
Trên môi em trong như tâm hồn thánh nữ
Anh học tính bao dung.
Ở ngã ba đường một nơi không còn nhớ
Có những bóng trẻ thơ tập tìm kế sinh nhai
Bài học khó khăn của đứa bé hai tay cầm hai chiếc bánh
Bụng đói thèm ăn nhưng bánh phải bán đi
Để có tiền về nuôi em giúp mẹ
Bài học đó ghi vào vải trắng
Em băng bó cho người lúc chính mình có vết thương chảy máu
Anh hiểu:
Chỉ có tình yêu mới chữa lành vết thương em:
Anh mong có được tình yêu ấy.
Em như ngọn lửa cần thiết
Thiêu hủy khu rừng để cây cỏ được hồi sinh
Nước múc từ ao tù em đã phải đun sôi
Nhiên liệu đốt lửa là máu nóng
Ngọn lửa thuần thanh ở giữa tâm tinh khiết – không vương một chút bụi
Như tâm hồn em
Anh vẫn thường tìm về ngủ quên trong ấy.
Con chim bỡ ngỡ rồi cũng giang rộng cánh
Bay thật xa – vỗ cánh quay về - rồi lại bay thật xa
Những cánh đồng ngạc nhiên, những núi đồi thảng thốt
Em hòa hợp tự nhiên và nhân tạo
Những giả dối cuộc đời em ươm mơ cho thuần khiết
Em là sao ở chốn phim trường đầy ảo giác
Nơi ấy đôi ta đã đến
Nơi ấy em cho anh tình yêu chân thật.
Những chuyện cổ tích phương Tây, những hoàng tử cưỡi lưng bạch mã
Đem tấm lòng nghĩa hiệp để chinh phục giai nhân
Hơn một lần em khoác áo Jeanne d'Arc
Làm tấm khiên hứng tên đạn cuộc đời bắn vào những trẻ em và đàn bà khốn khó
Nhưng ở phòng triển lãm tranh chiều chủ nhật
Tiếng cười em thanh thản, tư duy chắp cánh bay vào vùng nghệ thuật
Anh đang tập quên đi dằn vặt
Để bay vào vùng quên lãng với em
Để yêu không vương oán hận.
Ở phòng triển lãm tranh chiều chủ nhật
Khách xem tranh bị lạc lối trong những hành trình Sáng Tạo
Em nhắm mắt để tìm chút nghỉ ngơi
Sao con đường trước mặt vẫn hiện ra màu sơn mới?
Căn nhà trắng hình tròn, đường cát gió thổi bay
Mặt trăng trên đỉnh non gửi về ánh sáng của ngây thơ đôn hậu
Vết thương đã liền da
Khu rừng vẫn cần tắm lửa
Em vẫn bay, anh vẫn còn ngạc nhiên thảng thốt
Anh học chia sẻ tình yêu với tình thương dành cho những con chim gãy cánh
Và đã biết quên những ác mộng hôm qua
Để thấy rõ chân dung em
Để mãi mãi còn ngạc nhiên thảng thốt.
Đỗ Quý Dân
© 2006 Dan Do – All Rights Reserved
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment