Nàng Thơ 2
Khi thân anh rã rời, buồng phổi nám đen, huyết quản cạn khô như mùa hạn hán
Anh ngừng chân tìm nơi ngơi nghỉ
Và từ đó em bỏ anh đi . . .
Ta đã phiêu lưu từ thuở thời gian chưa định nghĩa
Đã cùng nhau nhìn vũ trụ nổ tung
Em lấy bóng mặt trời đo chiều cao Kim Tự Tháp
Và dạy anh mật mã của tâm hồn
Để anh đối thoại với loài người
Khi đã đánh mất ngôn ngữ cảm thông
Thuở đứng trên đỉnh tháp Babel cuồng vọng
Em xót thương anh
Thân phận như chó rơm không ý nghĩa
Như cá ngắc ngư trên thớt gỗ
Mặc trời đất bất nhân đọa đày
Trước giông tố ngày mai
Em như cành hoa mong manh
Đẹp như ngọn nến lung linh
Soi đường cho người tìm người trong cô đơn giá lạnh
Em ngửa cổ cười vang bên bờ đêm nguyệt thực
Khi anh nói với em lời hứa chung tình
Một mình em đã là bao ngàn tình nhân
Nếu chung tình làm sao anh yêu em trọn vẹn?
Em dan díu với muôn mối tình
Nhưng vẫn vẹn nguyên thuần khiết
Như giọt nước vừa chảy ra
Từ băng sơn ngàn năm ngủ yên trong tĩnh lặng
Em dễ dãi với thơ
Bước vào cõi âm tỏa ngời ánh sáng
Trở về cõi thực vỗ giấc mộng mơ
Giữa trời cơ khí em vẽ nét nguyên sơ
Trong dòng mạch điện em để nhịp tim giải bài toán ngày hôm qua không đáp số
Và hôm nay anh muốn bỏ cuộc chơi
Vì dòng phiêu lưu giờ đây cạn kiệt
Em một mình tiếp tục ra đi
Bởi em là loài chim
Không thể nhốt trong lồng
Gáy tức tưởi khi trời Đông hừng sáng
Sân khấu vừa kéo màn, hậu trường đã ăn năn
Anh nằm lại đây hấp hối vào vô tận
Anh sẽ phải tìm em
Phải chặt bỏ đôi chân tàn phế
Nhảy vào lòng vực say vứt nốt cuộc sống này
Và đầu thai thành loài mọc cánh
Bay về chốn xa xôi
Của phương trời có muôn ngàn biến hóa
Có em đứng trên cao ngự trị
Bằng sắc màu của tuyệt đối tự do.
Đỗ Quý Dân
No comments:
Post a Comment