Monday, December 23, 2013

Rượu Vào Thơ Ra


Rượu vào thơ ra
Thơ không ra, rượu không tiêu hóa
Bao tử chương sình
Đốc tờ lặng thinh

Rượu vào thơ ra
Thơ không ra, đành cười khỏa lấp
Cười chỉ một mình
Bạn bè lặng thinh

Rượu vào thơ ra
Thơ không ra, đường về lạc lối
Chân chồn gối mỏi
Người tình lặng thinh

Rượu vào thơ ra
Thơ không ra, lại tìm men rượu
Uống mãi cạn bình
Rượu cũng lặng thinh…

Rượu vào...
Thơ phải ra...

Drunken Poet

Thursday, December 19, 2013

Cô Đơn


Xa như bờ môi xa bờ môi
Chơi vơi, đêm về ta chơi vơi
Say? Ta chưa say?  Ta say rồi!
Mênh mông sầu, mênh mông sầu rơi…

Ừ, sao thơ ta toàn âm bằng
Vì buồn, hay vì ta lăng nhăng?
Khi lăng nhăng, thơ ta dùng âm bằng
Thôi âm bằng, khi ta thôi lăng nhăng…

Ta chưa say. Không, ta chưa say!
Hơn mười năm rồi ta không say
Hơn mười năm rồi, ta quên đời
Nhưng sao bây giờ ta chơi vơi…

Lăng nhăng? Ừ, thì ta lăng nhăng
Hôm nay thơ ta toàn âm bằng
Mai này, khi ta thôi lăng nhăng
Ta ngưng làm thơ toàn âm bằng…

Ta không chờ nhau từ ban đầu
Nhưng sao bây giờ không quên nhau?
Không quên nhau, nhưng không cần nhau
Không cần nhau, nên không tìm nhau…

Thôi thì đành, ta thôi lăng nhăng
Dù thơ ta còn toàn âm bằng
Thôi lăng nhăng, ta đâm hoang mang
Dù không vui, ta đành cười vang…

Không tìm nhau, nhưng không quên nhau
Ngày qua ngày, thời gian hư hao
Sầu không rơi, sầu bay lên cao
Ta và ta, riêng ta còn nhau
Ta và ta, còn riêng niềm đau…

Ta và ta, hai ta = mình ta…

Đỗ Quý Dân

Tuesday, December 17, 2013

Sến


Tôi nằm nghe nhạc sến
Rồi đọc một bài thơ sến
Để tối về đi xem tranh sến
Chẳng hiểu đích xác thế nào là sến
Nhưng cảm được cái sến.

Sến là giọt nước mắt mượn của nàng Kiều
Rớt xuống đời từ thuở Nguyễn Du
Mà thi sĩ đang ngồi đây
Tay ôm bia, tay ôm gái
Mượn để viết bài thơ về giọt lệ người tình
Nàng đã nhỏ xuống vì thi sĩ
Lúc nàng phải lỡ bước sang ngang

Sến là chiếc lá thu rơi
Trong phòng tắm hơi
Trên chiếc giường đấm bóp
Giữa một ngày nắng nực của vùng nhiệt đới
Thi sĩ đã mượn để vẽ bức tranh thơ
Mượn luôn cả con nai vàng đã đi lạc từ bao thế kỷ
Giờ đây nằm thư giãn
Thi sĩ để trí tưởng tượng của mình
Ngủ quên trong vay mượn

Sến là những bản nhạc
Viết bằng những mối tình lập đi lập lại
Những sầu đau nhai đi nhai lại
Những xót thương vay mượn đến nghẹn ngào
Như tiếng nức nở của nhạc sĩ lúc đang xót xa
Cho những mối tình trong sáu câu vọng cổ.

Sến là những bức tranh
Của những thiếu nữ với những chiếc áo dài
Đã trăm lần lột ra mặc lại
Của những con trâu đứng ngắm cảnh đồng quê
Từ thuở họa sĩ chưa sinh ra đời
Những tà áo vẫn bay
Những con trâu vẫn đứng
Đứng im như óc sáng tạo của họa sĩ
Từ ngày họa sĩ biết cầm chiếc cọ lông

Có lẽ sến là những gì vay mượn
Bởi những kẻ không cố tình vay mượn
Nhưng vì yêu thích cái mình vay mượn
Nên tự cho phép mình vay mượn
Rồi coi đó
Như sở hữu của chính mình
Để rồi xúc động với chính mình
Vì những cái chính mình vay mượn
Ôi, thế nên sến luẩn quẩn
Người sến luẩn quẩn tình cảm sến
Tình cảm sến luẩn quẩn “sáng tạo” sến
Đều đặn như điệu nhạc bolero
Của những bài ca bao nhiêu người ưa chuộng.

Và hôm nay sến đã đổi dạng
Vì nghệ sĩ “mới” phải vay mượn cái “mới”
Sến ngày nay là sến trong cách làm dáng
Của những văn, thi, họa sĩ sợ mang tiếng sến
Nên cải trang “nghệ thuật” mình
Bằng những phong trào, trường phái…
Bằng những ngụ ngôn, ẩn dụ
Nghe sâu xa nhưng cũng chỉ là dáng bề ngoài
Sến hôm nay là sến hiện thực
Sến siêu thực, sến trừu tượng
Sến cách tân
Sến hậu hiện đại
Phức tạp hơn, khó nhận diện hơn nhưng vẫn là sến
Là cái vay mượn ở những nơi xa xôi, kín đáo
Để cái sến tránh phô bày sự sến
Để sến không bị bắt quả tang mình sến
Nhưng cái sến vẫn đều đặn
Như nhịp điệu bolero
Những mặt nạ ngụy trang
Bằng kiến thức google
Dần dà cũng trở thành mặt nạ sến
Đó là điều không tránh được
Đó là căn bản
Của một văn hóa đã thấm nhuần chất sến

Tôi đang bị ám ảnh vì cái sến
Nên chắc mình cũng sến
Nhưng nhất định mình chỉ sến với riêng mình
Thế nên mình cô đơn
Nhưng không sao
Bởi
Đời tôi cô đơn nên mần chi cũng cô đơn…

ĐQD