Monday, December 15, 2008

KINH CẦU NGƯỜI NHƯỢC TIỂU

Cho tôi về lại nhà tôi
Dù hoang tàn đổ nát
Cho tôi tìm lại hình tôi
Dù tật nguyền què quặt

Em có mơ thấy trời xa
Trong đêm tuổi thơ quá ngắn
Em có mơ lúa mượt mà
Mọc trên ruộng khô hạn hán

Em có hát khúc thanh bình
Khi hai chân giờ cụt ngắn
Em có nhớ những bãi mìn
Nơi em đào tìm khoai sắn

Em có cất lên tiếng cười
Mặc kệ vết thương rỉ máu
Em tiếc gì tuổi hai mươi
Khi sương mù che khuất đời mai hậu

Em có nói tiếng yêu đời
Khi đời người giờ lạnh lẽo
Em có nói tiếng yêu người
Khi người đời nay bạc bẽo

Cho tôi xin lại một
Trong muôn ngàn ước mơ
Hay để tôi mất nốt
Ảo tưởng được tự do
tôi đang
bám lấy để sống hờ.

Đỗ Quý Dân

VÌ TRĂNG CẦN BÓNG ĐÊM

Vì trăng cần bóng đêm
Nên xua đuổi mặt trời
Đêm và ngày chia tay từ đó

Vì người cần lấn người
Nên xua đuổi cảm thông
Ngôn ngữ bắt đầu từ đó

Vì lòng cần dối lòng
Nên xua đuổi hồn nhiên
Tôn giáo bắt đầu từ đó

Tôi mở rộng đôi ngươi
Không xua đuổi bóng tối
Để khỏi nhìn thấy rõ
Về thân phận con người

Đỗ Quý Dân

Monday, December 8, 2008

Gánh nặng quá khứ

Tôi hỏi Thích Ca:
-Tại sao ngài ích kỷ
bỏ quá khứ, cũng chẳng tính tương lai
chỉ đòi sống vui với những gì hiện tại?
- Này, hỡi kẻ ngu muội !
Ngươi đã bơi trong bể khổ bao lâu?
Quá khứ ngươi đầy rẫy những thương đau
Không vứt gánh nặng làm sao ngươi tỉnh mộng?
Nỗi ray rứt sẽ tạo thêm ray rứt
Từ đắng cay sinh nảy những đắng cay
Không nuốt đi khổ đau sao còn ngồi nhai lại?
Ta dạy ngươi quên hôm qua là để ngươi không thù oán hôm nay
Ta dạy ngươi vứt gánh nặng là dạy ngươi đứng thẳng
dạy ngươi nhìn, hiểu cái đẹp của bây giờ
để ngươi trân trọng, để ngươi giữ gìn, để ngươi cùng ta bồi dưỡng!
- Thế sao ngài bỏ mặc tương lai?
- Nếu ngươi không chất chồng thêm quá khứ
thì đâu còn gánh nặng hôm nay
thì cần gì lo đến ngày mai
Ngày mai và hôm nay sẽ chẳng còn ý nghĩa
Thời gian chẳng còn tiến một chiều
mà sẽ tỏa vòng trên vũ trụ
Không tính tương lai là để nuôi dưỡng hôm nay
là để hôm nay không thành quá khứ ngày mai
tiếp tục vòng đau khổ.
(Và Thích Ca tát mặt tôi để cho tôi tỉnh mộng)

Tôi căn vặn Giê Su:
-Thich Ca bảo tôi quên quá khứ
Đã hai ngàn năm sao ngài vẫn chịu bị đóng đinh?
- Này, hỡi thằng ngu xuẩn !
Ta chịu cực hình cũng là để ngươi quên quá khứ
Cha ta có nhỏ nhen đâu mà đổ lỗi người đọa đày các ngươi vì nguyên tội ?
Kiến thức nhỏ nhoi của các ngươi có đáng bao nhiêu?
Cha ta hay quên nên quên để “chất quên” vào trái cấm
để các ngươi mặc cảm tội lỗi mấy ngàn năm
Ta chịu đóng đinh để các ngươi quên đi nguyên tội đó
và đã hồi sinh để dạy các ngươi
trong khổ đau có mầm cội thăng hoa
Ngươi ngu không hiểu, còn lắm điều chất vấn
Ta đạp cho ngươi lộn mấy tầng địa ngục
để cho ngươi quên cái khổ hôm qua
để cho ngươi quên toan tính ngày mai
Ngươi lựa chọn đi, hiện tại hay địa ngục?
(Giê Su co chân, và tôi co giò chạy trốn)

Đỗ Quý Dân

Sunday, December 7, 2008

hai bài thơ

MỘT GIỜ I

Một giờ
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ hò hẹn của những tình nhân bận rộn
Một giờ hối hả trong căn phòng quen thuộc
Em đi tìm tình yêu sau buổi sáng đợi chờ
Đóa hoa hồng ai tặng như hải đăng soi đường
cho con tàu lạc hướng trên biển cả
Tàu em cập bến nơi phòng hẹn
như hòn đảo giữa sóng xanh bồng bềnh trên ảo tưởng
Em ngã mình lên bờ cát đam mê, sáu mươi phút đắm say không câu hỏi
Áo xiêm vội vàng trút bỏ, tình yêu không kịp cất tiếng chào
Một giờ chỉ đủ cho khoái cảm dâng ngập vùng hơi thở
để sau một giờ em phải đối diện với băn khoăn
khi em ngồi một mình tự tìm câu giải đáp
khi suy tư đã làm loãng đam mê
của một giờ
Sao giờ hôm nay vẫn như giờ hôm qua?
Em chợt hiểu giờ ngày mai sẽ không thay đổi
và em biết sẽ có một giờ em chia tay với ảo tưởng:
là một giờ sẽ biến thành mãi mãi.

Một giờ
Một giờ giữa trưa giữa bốn bức tường sơn trắng
trắng như tấm trải giường, như áo y tá, như cuộn băng để quấn những vết thương
trắng như lòng trắng đôi mắt em vô cảm
trắng như linh hồn em đang để tang
cho một mối tình mong manh
vào thuở em để tin yêu gối đầu lên giấc ngủ
những đêm em nằm mơ thấy dấu chân người cạnh dấu chân em trên bãi cát tương lai
Sự thật giờ đây trắng như khăn tang
Y sĩ như phán quan từ cõi âm về tuyên án
Những dụng cụ kẹp, nạo như hình cụ thời Trung cổ
Em thụ hình, tiếng thở em đứt quãng
Màu đỏ tối sầm túa ra phủ lên màu trắng
giải thoát cho em khỏi hình phạt làm cai ngục
giam tù nhân vô tội hơn chín tháng
tất cả chỉ khoảng một giờ
sáu mươi phút để tháo bỏ gông xiềng trách nhiệm
sáu mươi phút dài như một đời:
bây giờ là đoạn kết.

Một giờ
Một giờ trong bóng đêm
Đường em đi gót giày bươn chải không vang nổi tiếng bước chân
Em vừa ngả xuống nệm xe hào nhoáng
đã thấy mình ngồi dậy trong khách sạn tối tăm
phòng thuê từng giờ một
Một giờ
Mười phút là một giờ
Hai mươi phút, ba mươi phút
cũng vẫn là một giờ
Nếu em hoàn thành trách nhiệm:
một cuộc mua bán
hàng bán là tủi nhục chán chường gói trong nụ cười khiêu khích
ánh mắt gọi mời, đôi tay mơn trớn
nhưng hồn em giờ vắng lạnh
như một căn nhà hoang không người lai vãng
Em đã bít lối vào từ ngày nắng tắt
để bắt đầu cuộc phiêu lưu trong đêm . . .
Em tự bước đi hay bị cuốn vào dòng nước xoáy?
Em không còn nhớ. Bây giờ
đời em em phải tính từng giờ
mỗi giờ vài mươi phút
dài như mấy thế kỷ nhục nhằn
nên em già ngàn tuổi chẵn
Nhưng hôm nay em vẫn đau như hôm qua
cơn đau rõ như làn roi ai vừa quất
trên làn da non như một vùng hồn nhiên em đã cất đi
từ dạo em bước chân vào cõi thực
Em thèm đau và mừng đón ngọn roi
vì khi đau em biết trong em còn chút em ngày trước
ngày cuộc phiêu lưu chưa bắt đầu
ngày một giờ còn nguyên sáu mươi phút
một giờ còn là một giờ
Em còn của chính em.

Một giờ
Em một mình ngồi chờ ai?
Một giờ đã qua, lại một giờ tiếp nối
Em tìm lại em trong gương
Em đã từng cất em trong đó
Có đổi thay nào trong em
sau bao nhiêu giờ trong quá khứ?
Có phải em đang đợi cho thời gian quay lại?
Em ngồi không em đợi
từng giờ
Em ngồi đợi chính em…
Nếu em về với em và mở rộng vòng tay
ôm hình hài mình hôm nay oằn cong như dấu hỏi
làm ướt lại giọt nước mắt đã khô theo ngày tháng
để em được ngủ yên với em
thì sáu mươi phút mỏi mòn mong đợi
sẽ là một giờ thanh thản nhất đời em.





MỘT GIỜ II

Một giờ
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ hò hẹn của những tình nhân bận rộn
Một giờ hối hả trong căn phòng quen thuộc
Em đi tìm tình yêu sau buổi sáng đợi chờ
Đóa hoa hồng ai tặng như hải đăng soi đường
Cho con tàu lạc hướng trên biển cả
Tàu em cập bến nơi phòng hẹn
Như hòn đảo giữa sóng xanh bồng bềnh trên ảo tưởng
Em sẽ ngã mình lên bờ cát đam mê, sáu mươi phút lặng im không câu hỏi
Nhưng giờ hôm nay chợt khác giờ hôm qua
Vì bắt đầu bằng một lời hò hẹn mới sau nụ hôn không vội vã
Niềm vui chợt òa vỡ
Ríu rít như tiếng chim đón một mùa Xuân đến sớm
Niềm vui vang vọng đến vô tận
Vì cuộc hẹn mới của em
Không còn là buổi hẹn từng giờ
Em sẽ không còn phải ghi vào trong trí nhớ
Em sẽ không còn đối diện với băn khoăn
Em không phải ngồi một mình tự tìm câu giải đáp
Ngày mai sẽ thay đổi
Em sẽ chỉ còn một lần hẹn
Của từng giờ nối tiếp từng giờ như một vòng tròn không khởi đầu không đoạn kết
Như vòng tròn chiếc nhẫn em ép vào trước ngực
Em đã đến vùng mộng mơ nơi em ghé qua thuở ban đầu làm quen tình ái
Nơi em từng sợ sẽ không bao giờ đến
Hơi thở hôm nay hòa với nhịp tim em
Hạnh phúc chen vào giữa đam mê
Niềm tin sẽ không còn là ảo tưởng:
Một giờ sẽ biến thành mãi mãi.

Một giờ
Một giờ giữa trưa giữa bốn bức tường sơn trắng
Trắng như tấm trải giường, như áo y tá, như cuộn băng để quấn những vết thương
Trắng như áo cô dâu ngày cưới
Trắng như trang giấy em sẽ ghi nhật ký mới
Cho một cuộc sống mới
Không còn là của riêng em
Trên bãi cát tương lai bên dấu chân em sẽ hiện ra dấu chân khác
Y sĩ như thuyền trưởng đưa tàu em cập bến
Dây neo thả xuống, đến bao giờ tàu sẽ lại ra khơi?
Em chờ trên bàn mổ, em ghé qua để tránh cơn bão lớn
Gió mưa đêm qua báo hiệu cho giông tố
Con dao giải phẫu không đe dọa như hình cụ thời Trung cổ
Em biết sẽ đối diện cơn đau, nhưng giờ đây tiếng thở em đều đặn không đứt quãng
Có tiếng khóc lẫn màu đỏ òa lên trên màu trắng
Giải thoát cho em khỏi những ngày dài chờ đợi
Em đã đợi chờ hơn chín tháng
Và chờ thêm một giờ sau cơn nước vỡ
Sáu mươi phút trước một đời trách nhiệm
Cuộc đời mới do em tự nguyện:
Bây giờ là khởi đầu.

Một giờ
Đã một giờ em ngồi trong bóng đêm
Một giờ như vô tận
Em đang ngồi chờ ai khi lâu nay em chẳng còn hò hẹn?
Em không rõ, em chỉ biết mình đang đợi
Căn phòng ấm cúng, nệm giường êm ả
Em đã quen với những đêm nằm một mình chờ đợi
Em mơ lại khoảng thời gian hò hẹn
Những buổi hẹn từng giờ
Mỗi giờ sáu mươi phút
Mỗi giờ là một giờ hối hả
Em không còn hối hả
Từ ngày em bước vào vòng tròn của tương lai cố định
Tròn như vòng chiếc nhẫn em đã ép vào trước ngực
Và đang bám chặt vào ngón tay em gầy guộc
Như sợ bị tháo ra
Em sống giữa một rừng thói quen
Chung quanh em có đám đông
Sao em vẫn thấy mình cô độc?
Phải chăng vì em chẳng còn hò hẹn
Vì hôm nay từng giờ lại nối tiếp từng giờ
Từng giờ hôm nay dài như từng thế kỷ
Để em cảm thấy em già thiên niên kỷ
Không đủ sức bắt đầu cuộc phiêu lưu mới
Căn nhà em ấm cúng
Nhưng lòng em sao trống trải?
Phải chăng vì mỗi giờ hôm nay
Đều giống như giờ ngày hôm qua
Và ngày mai sẽ không thay đổi.
Ngày mai?

Một giờ
Em một mình ngồi chờ ai?
Một giờ đã qua, lại một giờ tiếp nối
Em tìm lại em trong gương
Em đã từng cất em trong đó
Có đổi thay nào trong em
Sau bao nhiêu giờ trong quá khứ?
Có phải em đang đợi cho thời gian quay lại?
Em ngồi không em đợi
Từng giờ
Em ngồi đợi chính em…
Em nhớ đã từng hứa mình không thay đổi
Sao giờ đây lại khao khát đổi thay
Nếu có một giờ
Em bước ra khỏi chiếc vòng hôm nay
Hình hài em sẽ phải oằn cong như dấu hỏi
Giọt nước mắt sẽ chẳng còn đẫm niềm vui
Của lần cuối em hẹn sáu mươi phút
Nhưng chắc em sẽ có câu trả lời
Để khỏi còn một mình mỏi mòn mong đợi
Để em tìm lại được chính em.

Đỗ Quý Dân

© 2006 Dan Do – All Rights Reserved

Saturday, December 6, 2008

ở tuổi mình

Ở tuổi mình, tôi ngại tình yêu trai gái
Ngại yêu người, ngại cả được người yêu
Những cuồng nhiệt xa xưa nay biến thành uể oải
Em bảo yêu tôi, tôi viện cớ hiểu đời
Ngụy trang tim khô bằng ngôn từ trách nhiệm:
"Đừng yêu anh nếu không muốn khổ đau".

Ở tuổi mình, tôi ngại đối đầu đam mê xác thịt
Những vết sẹo thời gian, những mệt mỏi lúc ngày tàn.
Bản năng tính đực còn chưa cạn kiệt
Ám ảnh phụ tình chực ngập phút ái ân
Khoái cảm vỡ vụn, không kịp tràn dâng
Khi em thì thầm "Em yêu anh" qua hơi thở
Ba chữ nhọn như kim đâm sau cổ
Mũi thuốc tê thấm lạnh cứng toàn thân.
Em ơi !
Da thịt em gọi mời
Khuy áo em phập phồng
Sao tay tôi luôn chậm mở?
Khi xác thân tìm về thân xác,
Mồ hôi trộn mồ hôi, chất ướt nhào chất ướt
Sao hơi thở lại không hòa hơi thở?
Khi bờ môi thả xuống bờ môi,
Mắt đam mê rơi vào mắt dại
Sao lưỡi vẫn tê, răng vẫn còn ngần ngại?

Em tự nhiên nên lòng tôi áy náy
Em tắm hồ mê tưởng, tôi đứng đợi trên bờ
Em ngụp lặn gió trăng, tôi đắm chìm trong lưỡng lự
Và tình tôi ngừng lại ở thịt da…
Em chẳng hiểu đâu. Em còn nhắm mắt,
Còn đang say giấc mộng của đợi chờ.

Em ơi!
Có những chỗ tôi đã từng đi lạc
Nơi tình yêu và thể xác kết duyên
Nơi bản năng khiêu vũ với niềm tin
Nơi chữ yêu là tiếng chào cởi mở
Tôi đã từ lâu rời chốn đó
Như Từ Thức một thuở giã cõi tiên
Muốn trở lại, không tìm ra lối cũ.
Ở tuổi mình, tôi ngại phải đi tìm.

Đỗ Quý Dân

BÓNG VANG

Có những ngôi sao đang sáng trong mắt em
đã tắt lửa từ ngàn năm về trước
Có những âm thanh đang vang vọng chung quanh
đã nổi lên từ khi vũ trụ khởi đầu
Có những bài thơ mới viết
đã nằm trong tâm thức của biết bao thế hệ
Có em trong tôi
từ thuở tôi chưa hiểu tiếng loài người

Ngọn gió làm bật gốc cây
bắt đầu từ không khí nhẹ tênh
như tiếng vang trên cỏ lá
như bóng mát che phủ tình người
thuở gió còn mơn man đùa giỡn
chưa khoác lên cơn nộ cuồng phong
vô cớ.

Biển cả bắt đầu từ giọt nước trong veo
rơi xuống thành sông
Những huyền bí của biển
là chuyện kể của những dòng sông
thì thào với biển khi biển còn chưa mặn
vô cớ.

Loài người sinh ra từ bào thai
bắt đầu từ hình bóng
của hai thể xác đan vào nhau trong nhục cảm
và tiếng vọng
của hơi thở, của những âm thanh vô nghĩa
lúc xác thân quyện với xác thân
để kết hợp những tế bào vô tri vô giác
chưa quen biết linh hồn
vô cớ.

Vạn vật là bóng của những hình không còn nữa
là âm vang của những tiếng xa xưa.

Tôi sống
và yêu em
vô cớ.

Đỗ Quý Dân

Tuesday, December 2, 2008

BÀI THƠ TÌNH CHO EM

tôi muốn gặp em hôm nay
khác hơn em hôm qua
dù hôm qua tình ta tuyệt vời

tôi muốn gặp em ngày mai
khác hơn em hôm nay
dù hôm nay ta đang đắm say trong hạnh phúc

tôi muốn nước mãi trôi
dù hôm nay nước đang trong vắt
trong hồ tĩnh lặng

tôi muốn gió không ngừng thổi
dù hôm nay không khí trong lành
trời không mưa bão

nước không thể ứ đọng
gió không thể ngừng
em cần thay đổi

nên tôi muốn thấy
nét nhăn của em trên nụ cười khóe mắt
tóc bạc da mồi
tình ta đổi nhịp

nên em cứ bay xa
tắm gió sương những chân trời lạ
tôi sẽ lướt sóng ngàn
tìm những hoang đảo nằm xa hơn tưởng tượng

ta sẽ gặp lại nhau
và cùng nhau
vượt biên giới thời gian
và yêu nhau
ngoài phạm vi cổ tích

tôi sẽ tìm đến những chân trời em bay qua
trên nụ cười hiểu biết
vết da nhăn hiền triết
em sẽ khám phá những hoang đảo cùng tôi
sau màn sương trắng phủ trên bờ tóc
nơi nắng hoàng hôn soi dài bóng tháng năm

rồi em sẽ cùng tôi
về nơi căn nhà nhỏ
đốt bếp hồng sưởi ấm
kể chuyện cho nhau nghe
và hát lại những bài ca cũ
để khám phá đổi thay
cũng quay theo vòng tròn
đưa ta cùng trở lại
nơi tình yêu bắt đầu.

Đỗ Quý Dân