Tuesday, July 22, 2008

Vô Ngôn

Người tìm đâu tiếng nói

để kể chuyện loài người

khi giữa người và người còn biên giới?

Người tìm đâu nét vẽ

để tô điểm cuộc đời

khi biên giới chẳng còn giữa những gì xấu đẹp?

Tôi bẻ gãy bút đi tìm vô ngôn

phơi da trên thạch bản, khai quật cốt hài từ thân xác

hỏi thăm nguồn cội của linh hồn

trong quên lãng nghe tiếng kêu tức tưởi

trời đất mênh mông mất biệt bóng chim Hồng

Tôi bẻ gãy hồn thơ

bập bẹ lời ngây ngô

của giọt sương buổi sớm

pha vị mặn khổ đau

hòa thành nước mắt tình nhân

rơi xuống đời từ ngàn năm nhẫn nhục

Tôi lang thang từ Văn Lang

để giờ đây lạc lối

hôm nay cười nghiêng ngả giữa hỗn mang

ngồi vào tiệc nâng ly mơ chiến thắng

tôi đang ngủ say trong mộng tưởng

hay khát khô trong ảo giác?

Con đường trước mặt

đã bao lần tôi tìm sang lối rẽ

hôm nay là huyền thoại

đời thôi đơn giản như cổ tích


Người tìm đâu lối về

khi hành trình ngày mai chưa định hướng

đi là trở lại

bến đỗ là thuở ban đầu

hàng cây đánh dấu đường xưa

hôm nay đã mọc thành rừng

lối về chẳng còn trong ký ức

mặt trăng đã quên mất bình minh

Người tìm chẳng thấy người

nên mượn mặt trời nuôi dưỡng bóng.


Người tìm đâu nụ cười

người đã bỏ quên từ dạo Ca Diếp nhìn hoa trên Linh Thứu

tôi chỉ còn nỗi ám ảnh

của một vườn hoa lan mạnh như ung thư.



Đỗ Quý Dân

Monday, July 21, 2008

Hoa Ung Thư - Flower of Cancer

Khi định mệnh đưa em vào khu rừng hoang lạ

em nhìn lên, chợt chẳng thấy lối ra . . .

hình hài hôm qua, giờ đây xa lạ quá

như có, như không, như ảo, như mờ

mong manh như đôi cánh phù du

lung linh trong hoang mang một cõi.


Đường em đi sẽ mọc những loài hoa

sắc màu hòa bóng tối

đường em đi sẽ òa những âm vang

kinh dị như tiếng sét ngang trời

trong một ngày không giông bão

đường em đi chân trần sẽ vướng phải gai đâm, cỏ sắc

em cứ yên tâm

vết sẹo hôm nay, rồi cũng sẽ liền da

đường ngày mai sương mù sẽ tan trong nắng mới

dù em đã đánh mất hôm qua

đường hôm nay, đường dài gập ghềnh

anh biết em sẽ còn khuỵu ngã

hãy hít thở những hơi dài và nằm im nghe tĩnh lặng

anh vẫn biết

chung quanh em, trăm thú muông soi mói

chúng sẽ biến đi sau cơn nhật thực bất ngờ.


Anh sẽ tìm em, để dìu em về bên suối

rồi đưa em ngược bước trở về nguồn

để em uống giọt nước thuở ban đầu, và lắng nghe

những âm thanh từ ấu thơ trỗi dậy.

hãy đi cùng anh trước khi cảm quan chìm trong bóng tối

và thực hư lùng bùng, ô nhiễm cõi mộng du

em hãy mở rộng mắt đen, trong đêm trắng vô bờ

nhìn cho rõ những giấc mơ chưa trọn vẹn.

anh sẽ ru em thâu đêm thức trắng

bắt hộ em những ngôi sao sáng long lanh

đang sa xuống tự đỉnh trời

để ngày mai ta trùng tu vũ trụ.


Anh biết em sẽ từ từ vươn thẳng

chốn điêu tàn rồi sẽ hồi sinh

em sẽ hòa hài với cái đẹp của tự nhiên,

của hương trời, của bóng mát bên bờ cây cỏ

đêm sẽ lại về, nhưng ấm cúng như vùng trời hò hẹn

ta sẽ nhìn trăng lặn

và cùng đón bình minh

của một ngày thật mới.

Đỗ Quý Dân

Thursday, July 17, 2008

Thơ

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG TÔI

mượn thuyết phát triển “anima” của Carl Jung


Eve

Em đến từ đâu gọi tên anh

đánh thức anh bằng tình yêu thánh thiện

hay gọi mời anh bằng cám dỗ?

Em hay anh là nguyên tội trần gian?

Eve! Trong anh, em là vùng khám phá

Em để anh yêu hay để anh tìm hiểu tình yêu?

Em biến anh thành kình ngư săn mồi còn em cứ vô tình đùa vui trên sóng biển

Em gieo mấm mồng tội lỗi khi trong em vẫn mãi mãi hồn nhiên

Eve! Em là trái ngon bất lực bị biến thành trái cấm?

Em bị giam cầm

để cai ngục tôn em thành nữ chúa

để anh không tự chủ và không hiểu

mình sẽ chìm sâu trong vũng xoáy cơn mê

hay bừng tỉnh từ nụ cười em ngây thơ như lần đầu tiên bước chân vào thế giới?

Em vẫn mãi mãi trong anh

ở điểm ban đầu

nối với đoạn kết

của vòng tròn định mệnh.

Helen

Em giờ đây lột xác

đã hiểu tình yêu, đã quên thuở ban đầu

em đã biết được sức toàn năng

của nụ cười ánh mắt

em đam mê với khả năng làm đam mê

yêu mãnh liệt để chứng minh

tình yêu mãnh liệt

Anh không họa nổi chân dung em

vì sao trời không thể giam trong giới hạn

em cất tiếng ca để vũ trụ lắng nghe

bước xuống thi đàn để hồn thơ chết yểu

Helen! Em bước sang phương Đông cho thành trì đổ vỡ

không ăn năn, không nuối tiếc

vì nguồn sống của em là sức mạnh ái tình

yêu và chinh phục

chinh phục rồi yêu

Em thản nhiên khi Hector ngã gục

Dưới lưỡi gươm tàn bạo của Achilles

Trong trời thơ, em phá tan yên tĩnh

Em hút khô dòng sáng tạo, để anh trần truồng trong tâm tưởng

Rồi em trút áo xiêm

Thả người bơi trong hồ tự mãn

Maria

Em ngồi ngước mắt nhìn sao đêm

giữa tĩnh lặng nghe tình yêu

kết đọng lại trong sương đêm tinh khiết

nhỏ xuống từng giọt như Cam Lồ

rửa sạch những vết thương anh

đang bị những lở loét của thời gian làm bưng mủ

những giòi bọ cuộc đời ăn nát thịt da và xương tủy

ăn sâu đến tận linh hồn

chỉ cần bàn tay em vuốt ve

ánh mắt xoa dịu

sẽ lành lặn, hồi sinh

tình yêu giờ là bao dung, tha thứ

Maria! Trong em, một người yêu, một người mẹ

Anh tìm về chốn ấm cúng thuở ban đầu

gối đầu ngủ, mỉm cười như thơ trẻ

Em yêu không tự nghĩ đến bản thân

chỉ nghĩ đến phép màu

của tình yêu ban cho kẻ khác

thánh thiện hay lỗi lầm

những linh hồn hấp hối tìm bao dung để hồi sinh

Maria! Em đã quên hết đam mê

những kiêu hãnh, những mãnh lực của bờ môi, ánh mắt

sức thuyết phục của vùng thịt da

và biến tình yêu thành từ ái

đổi hoài nghi thành bao dung

anh vẫn nhớ nụ cười thân ái

trong ánh mắt chờ đợi

hôm anh cất bước ra đi.

Sophia

Em đứng cạnh anh thuở bây giờ

xúi anh cùng cất cánh

bay lên đỉnh trời cao

để ngắm từng hành tinh trong vũ trụ

em bảo anh đừng ngưng khám phá

đừng ngại đập tan

những miếu xưa đền cũ

để xây lại tự ban đầu

cất bước từ hồn nhiên để tìm ra hiểu biết

bơi những dòng sông lỗi lầm

để tắm được nước mát của bản năng

phiêu lưu những vùng bị lãng quên hay ghê sợ

để đo lại nhịp tim của mình

và độ mở của cặp mắt tâm linh

Em cũng kiêu hãnh làm cho anh chao đảo

thu phục anh như một tín đồ

rồi trả lại anh ánh sáng của lương tri

em không ngại cùng anh ngụp lặn hồ mê

hoặc leo lên núi cao hít thở bầu không khí trong lành vùng siêu ngã

em xua đuổi anh khi anh ngưng thôi khám phá

và xót đau khi anh quỵ ngã

chăm sóc như mẹ hiền khi anh hấp hối trong cơn mê

em cũng đủ bao dung trong tình yêu để anh được hồi sinh sau cơn thụ hình

chuộc tội

giọt nước mắt em long lanh

nụ cười em rạng rỡ

lúc khuyến khích, lúc chế nhạo,

lúc kiêu hãnh, lúc bao dung

ở nơi em tình yêu anh ngừng lại

để thấm, để hòa, để kích thích, để dịu xoa

để hồn nhiên, để tội lỗi, để hiểu, để quên

và luôn luôn để tìm đường đi mới

dù anh không lạc lối

Sophia! Tên em anh không hiểu

Em hiền ngoan hay phù thủy

Em tượng trưng cho thuần khiết hay biểu tượng của đam mê?

Có lẽ em là tất cả

và em ở trong anh

và anh ở trong em.

Đỗ Quý Dân