Sao đầu tôi giờ nghe trống rỗng?
Tôi chẳng quên cuộc đời đâu
Dù ký ức tôi
Ai đã vẽ lên
Những hình thù tối nghĩa
Một bức tranh quái dị
Với những màu sơn ma mị
Màu hoang mang, màu sân si
Và những màu chạy trốn
Tôi sợ quá người ơi, hãy để tôi chạy nhanh khỏi ký ức
Để tôi tìm lại tôi.
Có những cơn điên
Phải dùng cơn đau chữa trị
Tôi muốn chữa cơn điên
Nên tôi đau
Mắt tôi hoa lên bao màu sắc
Xanh đỏ tím vàng
Làm rối loạn tâm linh.
Tai tôi vang tiếng ồn ào:
Tiếng la, tiếng khóc, tiếng trách móc,
Tiếng oán than
Trộn với tiếng cười nghe kinh sợ quá!
Đầu tôi chập chờn bao con số
Tôi sợ con số không
Số chín số mười
À không mười một
Tôi đau nên lưỡi tôi què quặt
Không thể nói yêu em
Tôi muốn lưỡi tôi quấn lưỡi em.
Để tôi học nói.
Em yêu anh? Anh yêu em?
Anh học nói nên còn ngọng nghịu
Tình yêu, anh tin là đẹp lắm
Dù anh không hiểu
Những ngôn từ loài người nói với nhau
Em hãy đem phép lạ thiên thần
Giảng cho anh nghe
Gì là tình yêu? Gì là hạnh phúc? Gì là sự thật?
Hãy nhớ anh đang điên
Và đang đau
Em ngắt nụ hoa đưa lên cao
Anh sẽ tỉnh cơn điên
Giác ngộ như Ca Diếp
Nhưng anh chỉ muốn nếm nụ môi em và giọt mồ hôi trên người em nóng hực
Để anh điên trong tình thiếu phụ em.
Em hãy như Quan Âm
Đem tình em như từ bi Cam Lồ
Tưới lên hồn anh.
Người đang tỉnh
Không biết đau
Ung dung khoác lên những màu sắc cuộc đời
Không sợ hồn rối loạn
Người nhảy múa theo những tiếng động
Như nhịp điệu một cơn mê
Người nghịch bàn tính rồi cười vang khi đếm số
Người thuyết phục người bằng ngôn ngữ loài lươn
Người màu sắc nên tôi u tối
Người linh động nên tôi thấy dại tê
Người giỏi đếm số nên đầu tôi mù mịt
Nhiều ngôn từ nên tôi phải lặng câm
Người tỉnh, tôi điên
Tôi phải tự hành xác
Để tôi còn hiện hữu.
Tôi cần em từ đó.
Đỗ Qúy Dân
© 2006 Dan Do – All Rights Reserved
Friday, March 27, 2009
ĐAU TRONG CƠN ĐIÊN
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment