Tôi sợ tôi phải nhớ
những quá khứ nhục nhằn
chắn ngang con đường trước mặt
để tôi phải rẽ về lối khác
Tôi sợ tôi sẽ quên
những quá khứ nhục nhằn
là bản chất của người tôi
tôi đã lột xác nhiều lần
nên thân tôi giờ đây mơ hồ lắm
Tôi không thể nhớ
tôi không thể quên
tôi lơ lửng trong khoảng đục
không phải thiên đường, cũng chẳng phải địa ngục
chẳng phải niết bàn, cũng chẳng phải cõi a tỳ
càng không phải cõi thanh tĩnh vô vi
tôi nằm ngoài không gian của những khái niệm trừu tượng
về xác thân và trí óc của con người
Bài thơ tôi viết
đang rữa nát như xác chết lâu ngày
ô hay, sao tôi vẫn còn nghe hơi thở?
phải chăng người đang chết trong cuộc sống
và cuộc sống đang rữa nát
như những quá khứ nhục nhằn
mà tôi không thể quên, không thể nhớ.
Bản án tủi nhục là bản án chung thân.
ĐỖ QUÝ DÂN
Monday, March 30, 2009
LƠ LỬNG
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment