Friday, June 6, 2008

Tôi là một xác suất

Tôi là một sự tình cờ

tình cờ sống

tình cờ gặp em

tình cờ làm việc

tình cờ rong chơi.

Tôi tình cờ như một phần mấy tỷ trong nhân loại

Tôi biết mình sống

Cogito ergo sum

Sum et cogito

Em bảo tôi hay suy nghĩ

Không,

em bảo: "Anh là thằng đực có trí tuệ".

Tôi là thằng đực

cũng là sự tình cờ

50, 50

tôi chẳng để ý

cho đến lúc em nhắc tôi.

Em nhắc đến trí tuệ

chắc em bảo tôi hay suy nghĩ

lúc làm tình

hoặc nói chuyện như Socrates

khi làm tình với em

cũng chỉ là sự tình cờ.

Đực không trí tuệ chỉ như khẩu súng

thiếu đạn

hoặc chỉ bắn lung tung

Có trí tuệ mà không đực thì chỉ là

nhiều đạn

biết nhắm giỏi

nhưng lại thiếu súng

Những nhà tu không có súng

nhưng rất nhiều đạn

100/100

Em đã từng đi ngang tôi, nhìn

mà không thấy

chỉ thấy thằng đực

hoặc trí tuệ

50, 50


Tôi

đang làm việc

tình cờ làm nghề tôi

từ lúc thấy trong nghề -

nghề tôi ngày hôm nay-

có đám vô tích sự

xác suất còn chưa rõ


Tôi tình cờ ngứa mắt


Tôi làm mọi chuyện đều tình cờ

bởi từ lâu tôi không còn suy tính

100/100

Tôi không mệt mỏi

chỉ lười

quá nhiều chuyện vô nghĩa.


Tôi làm thơ

Vũ trụ xoay tròn

ai bảo có Thượng Đế?

Lúc tôi chết vũ trụ không tồn tại

tôi chẳng còn đối thoại

thì tồn tại với ai?

Vũ trụ ngắn bởi thời gian ngắn

Thời gian ngắn bởi cuộc sống tôi ngắn

(Vũ trụ và thời gian chỉ có được 4 chiều)

Tôi chẳng nên lý luận dài dòng

chẳng nên phí thì giờ

còn phải rong chơi

Tôi chơi chữ nghĩa

không phải tôi học

hoặc có học nhưng không tin

vì không muốn có định kiến

tôi chơi với đám đông

gọi chung là loài người

tôi làm quen nhưng không làm thân

vì chẳng muốn hiềm khích

tôi chơi cái tôi làm ra

chẳng giữ gì lại cho mình

để khỏi ai dòm ngó

đỡ chiến tranh

90/100

(10/100 còn lại, đủ diệt vong nhân loại)

tôi sẽ mãi rong chơi

dù vũ trụ giới hạn


Đêm

Thế giới của ảo tưởng

Giấc ngủ không phải là hòa bình

không hiền hòa

im lặng trước bão tố

Ngày

không phải là tỉnh thức

máy mở lên

có thế thôi



Tôi làm thơ

mộng du


Kệ, vẫn rong chơi


Âm thanh, ánh sáng

những làn sóng, những làn sóng

Thơ tôi không có âm thanh ánh sáng

không phải những làn sóng

nên nghe rõ được, thấy rõ được

Nhìn mà không thấy

vểnh tai mà không nghe

tại không rong chơi

thiếu thơ


Tôi chưa hiểu rõ thuyết Quantum


những làn sóng không thể phẳng lặng

phải lên xuống nhấp nhô

như tôi lên xuống trên em

như em lên xuống trên tôi

mới tạo ra âm thanh

ánh sáng

âm thanh ánh sáng không thể phẳng lặng

phải lên xuống nhấp nhô

như tôi lên xuống trên em

như em lên xuống trên tôi

mới thành ngôn ngữ

ấn tượng

khi rong chơi tôi lên xuống nhấp nhô

nên tôi toàn năng toàn bích

lý thuyết Einstein do Vatican diễn dịch

khi ngưng rong chơi tôi thành tượng đá

di tích của lịch sử

Lịch sử

tuyệt đại tình cờ

chỉ để nuôi ảo tưởng

con người bất tử trong thời gian (tưởng là) bất tận

trong vũ trụ (tưởng là) vô cùng

nhưng thời gian không bất tận

vũ trụ đầy giới hạn

chỉ có bây giờ là mông mênh

bây giờ

100/100

Tôi phải dựa vào bây giờ

Tôi biết thế

không cần hiểu tại sao

ngày mai không cần nhớ


Trí nhớ

làm tôi không biết

vì cái biết thay đổi

mà trí nhớ thì không

tôi không muốn nhớ

nhớ là hết rong chơi

rong chơi làm gì

khi chốn chơi đọng lại trong vũng bùn trí nhớ?


Lãng quên

là cần thiết

khoa học không tiến bộ

nếu loài người không chịu quên


Nếu cứ nhớ người đóng đinh thập tự giá

đau khổ thì làm sao tiến bộ

nhìn người đau khổ để tìm giải thoát

Sao ta tàn ác thế?

Nếu cứ nhớ cuộc ly dị vĩ đại

một mẹ trăm con

mẹ ly dị cha, dẫn năm mươi con lên núi

tội cho em còn nghĩ chuyện chồng con?

Nếu cứ nhớ con người là tội lỗi

rửa trăm năm cũng chẳng sạch vết nhơ

sao còn cứ rửa?

Nếu cứ nhớ trên mai rùa là thế giới

ha ha

con rùa kia đứng ở đâu đây?


Phải quên em ạ.


Chỉ cần nhớ bây giờ


Bây giờ là tình yêu

Bây giờ là rong chơi

Bây giờ là cuộc sống

Bây giờ luôn thay đổi

100/100

Cuộc sống luôn thay đổi

Rong chơi luôn thay đổi

Tình yêu luôn thay đổi

Rất tình cờ

Thơ

Xác suất không tính được.

Đỗ Quý Dân

No comments: