Bóng tối rơi xuống trần
Tháo đi màu ánh nắng
Cho nhân gian bình đẳng
Cho người bớt phân vân
Khi về qua lối vắng
Những nuối tiếc nặng nhẹ
Những phiền muộn mông lung
Quay mặt đi thật khẽ
Đứng trước ngã ba đường
Chân bước thôi ngập ngừng
Thuận đường thì cứ rẽ
Thực hư dưới mặt trời
Bóng tối phủ đi rồi
Giờ đây toàn mộng ảo
Hỏi đời có thật không?
Hỏi mình có thật không?
Câu hỏi trong bóng tối
Va vào vách hư vô
Vang vang vào vời vợi
Vọng về nguyên câu hỏi.
Giấc ngủ về bước nhẹ
Mộng mở cửa sẽ sàng
Từng bước nhỏ nhẹ nhàng
Lạc vào vùng ảo giác
Vô sắc thành hữu sắc
Tịch lặng hóa nhạc thơ
Sắc không, tâm lác đác
Hờ hững chẳng ngóng chờ
Thân trở về cõi thực
Bóng tối sinh ra mộng
Mộng làm quên bóng tối
Bóng tối xóa bóng tối
Chợt mưa từ đâu tới
Bùn lầy vương gót chân
Vách hư vô chợt vỡ
Giọng trầm mất tiếng ngân
Mưa còn mang mang đổ
Giọt nhỏ biến thành sông
Cuốn trôi đi giấc ngủ
Xóa tan đi cơn mộng
Bóng tối thành hư không.
No comments:
Post a Comment