Thursday, June 5, 2008

A Journey - Một Chuyến Đi

An English translation of a poem I wrote during a trip to Vietnam. The original Vietnamese version follows.

A JOURNEY

I went on a long journey
Whence I came, where I went, I try but cannot remember
The storm of the past wakens today’s tidal wave
And sinks my boat in the river of self-destruction.

I visited the ruins, desolate and decayed
Darkness swallowed the sun and swallowed my own shadow
In the cracked mirror appeared a strange face
Its eyes staring like an open coffin
awaiting a dead corpse.

I knocked at the door of the reality house
Strange architecture - thatched roof atop a high-rise
I smelled the scent of aloes wood and incense
Blended with the stench of garbage
I heard anguishing sobs being hushed by voices bragging satisfaction
I saw figures that appeared familiar
Playing the roles of great men in this theatre of change
They spat out happiness and anger in their phlegm and saliva
Defined freedom by the lack of self-restraint
Happiness was a patchwork of millions of petty treacheries
When again would nobility survive poverty?
Passion was shaped in the mold of crudeness
Arrogance paraded to hide the lack of confidence
They greeted me: could they be old friends?
Who could ever guess the depth of this quagmire?

Where I went, blue turned into gray
Gray like your livid lips; your rosy youth had vanished into oblivion
Your pure black hair had tangled with the silver threads of a betraying moon
Ease was wanting on your twenty-year-old smile.
Who built the Emperor’s harem in this dark hamlet?
You grew like a rose in the thick of wild weeds
Flashing your thorns at crickets and grasshoppers
Lacking bees and butterflies, you entertained yourself with flies.
I tore my polluted lungs wailing out of love for you
And stayed up at night singing you a lullaby.

Where I went, the streets were crowded like an ant colony
Ants would form lines, humans would not care
Pushing was necessity, yielding suicide
Each person, a shaky vehicle
When two of them shared the same destination
Running the risk of a collision, they'd rather change their course
Than to yield and allow the other to be the first to reach the goal
The itinerary of the future could not be determined
On the river of my return, lost rafts floated aimlessly.

I met the sage who sat alone bracing his knees
The words of the old scriptures had evaporated into a fog
Novel tricks filled the new lexicons
Ambition was capitalized in the handbook of humanity
The mountains in the East blurred like a mirage
Home became more distant with each step I took on this pilgrimage
The sage told me: “You are confused because you do not blend in!
To find enlightenment, you have to cross the fathomless divide.”
"Where there is will, there is hope"
Such illusion, how long will I continue to nourish?

I have retailed my soul so that I could remain in this syndicate of robots
Swirling amid electrical circuits, I vaguely understand this virtual world
I am lost in this life and want to return to my previous existence to search for myself
But I will have to wait for my next life, as the old bridge may collapse
Under the weight of the luggage I now carry.


MỘT CHUYẾN ĐI
Tôi đi một chuyến du hành dài
Không nhớ nổi nơi đi chốn đến
Bão hôm qua làm dậy sóng hôm nay
Thuyền tôi đắm trong dòng sông tự hủy.
Tôi về thăm những tàn hoang phế tích
Bóng tối nuốt mặt trời, nuốt cả bóng của tôi
Trong gương nứt hiện hình khuôn mặt lạ
Đôi mắt mở tung như hòm đón thây người.

Tôi về gõ cửa căn nhà thực tại
Kiến trúc dị kỳ, cao ốc lợp mái tranh
Mùi nồng trầm hương pha mùi tanh rác rưởi
Giọng rêu rao thỏa mãn chẹn tiếng nấc buồn tênh
Nhiều bóng hình tôi tưởng chừng thân thuộc
Trên sân khấu đổi đời tập đóng kịch vĩ nhân
Những hỉ nộ nhổ ra theo đờm rãi
Định nghĩa tự do: thiếu tự kỷ bản thân
Hạnh phúc vá víu bằng trăm ngàn ti tiện
Còn đâu thời nghèo rách vẫn phong lưu?
Chất đam mê đem đổ khuôn trơ trẽn
Thiếu tự tin nên ôm dáng tự kiêu
Họ đón chào tôi: hình như tình cố cựu?
Hố lầy này, ai đoán được chiều sâu?

Nơi tôi về màu xanh pha màu xám
Xám ngoét môi em, tuổi hồng vội lãng quên
Tóc đen thuần rối sợi bạc của mùa trăng bội phản
Nụ cười hai mươi vắng hẳn bóng tự nhiên.
Ai dựng cung A Phòng trên xóm nghèo tăm tối?
Em như đóa hồng mọc giữa bụi cỏ hoang
Thản nhiên khoe gai cùng cào cào châu chấu
Thiếu bướm ong, mượn ruồi nhặng giải buồn!
Vì thương em, tôi gào rách buồng phổi nám đen ô nhiễm
Thức suốt đêm trường ru em ngủ giấc ngoan…

Nơi tôi về, phố người đông như kiến
Kiến biết xếp hàng, người bất kể trước sau
Chen lấn là nhu cầu, nhịn nhường là tự sát
Mỗi cá nhân, một xe máy chao đao
Hai chiếc xe, cùng chung một điểm đến
Tránh đụng nhau đành bỏ mất mục tiêu
Thà thế còn hơn nhường kẻ kia đến trước
Lộ trình tương lai từ đây không định được
Dòng sông tôi về, bè lạc nổi lêu bêu.

Tôi gặp triết nhân cô đơn ngồi ôm gối
Kinh điển năm xưa, văn tự bốc mù sa
Muôn mánh khóe lạ ghi đầy từ điển mới
Cẩm nang làm người, tham vọng viết chữ hoa.
Ngọn núi phương Đông nhập nhòe như ảo giác
Đường hành hương mỗi bước lại thêm xa
Triết nhân bảo tôi: "Ngươi hoang mang vì ngươi không hòa nhập!
Tìm giác ngộ, hố thẳm phải vượt qua."
"Có ý chí là vẫn còn hy vọng"
Ảo tưởng kia, tôi nuôi đến bao giờ?

Tôi đã bán lẻ linh hồn để nương thân từng ngày trong tập đoàn người máy
Quay cuồng theo dòng mạch điện, cõi vi tính tôi chỉ hiểu lơ mơ
Tôi đã lạc lối kiếp này nên muốn trở về tìm mình trong kiếp trước
Cầu xưa chừng muốn gãy, nặng hành trang tôi phải đợi đời sau…

Đỗ Quý Dân
© 2006 Dan Do – All Rights Reserved

No comments: