Tôi hỏi Thích Ca:
-Tại sao ngài ích kỷ
bỏ quá khứ, cũng chẳng tính tương lai
chỉ đòi sống vui với những gì hiện tại?
- Này, hỡi kẻ ngu muội !
Ngươi đã bơi trong bể khổ bao lâu?
Quá khứ ngươi đầy rẫy những thương đau
Không vứt gánh nặng làm sao ngươi tỉnh mộng?
Nỗi ray rứt sẽ tạo thêm ray rứt
Từ đắng cay sinh nảy những đắng cay
Không nuốt đi khổ đau sao còn ngồi nhai lại?
Ta dạy ngươi quên hôm qua là để ngươi không thù oán hôm nay
Ta dạy ngươi vứt gánh nặng là dạy ngươi đứng thẳng
dạy ngươi nhìn, hiểu cái đẹp của bây giờ
để ngươi trân trọng, để ngươi giữ gìn, để ngươi cùng ta bồi dưỡng!
- Thế sao ngài bỏ mặc tương lai?
- Nếu ngươi không chất chồng thêm quá khứ
thì đâu còn gánh nặng hôm nay
thì cần gì lo đến ngày mai
Ngày mai và hôm nay sẽ chẳng còn ý nghĩa
Thời gian chẳng còn tiến một chiều
mà sẽ tỏa vòng trên vũ trụ
Không tính tương lai là để nuôi dưỡng hôm nay
là để hôm nay không thành quá khứ ngày mai
tiếp tục vòng đau khổ.
(Và Thích Ca tát mặt tôi để cho tôi tỉnh mộng)
Tôi căn vặn Giê Su:
-Thich Ca bảo tôi quên quá khứ
Đã hai ngàn năm sao ngài vẫn chịu bị đóng đinh?
- Này, hỡi thằng ngu xuẩn !
Ta chịu cực hình cũng là để ngươi quên quá khứ
Cha ta có nhỏ nhen đâu mà đổ lỗi người đọa đày các ngươi vì nguyên tội ?
Kiến thức nhỏ nhoi của các ngươi có đáng bao nhiêu?
Cha ta hay quên nên quên để “chất quên” vào trái cấm
để các ngươi mặc cảm tội lỗi mấy ngàn năm
Ta chịu đóng đinh để các ngươi quên đi nguyên tội đó
và đã hồi sinh để dạy các ngươi
trong khổ đau có mầm cội thăng hoa
Ngươi ngu không hiểu, còn lắm điều chất vấn
Ta đạp cho ngươi lộn mấy tầng địa ngục
để cho ngươi quên cái khổ hôm qua
để cho ngươi quên toan tính ngày mai
Ngươi lựa chọn đi, hiện tại hay địa ngục?
(Giê Su co chân, và tôi co giò chạy trốn)
Đỗ Quý Dân
Monday, December 8, 2008
Gánh nặng quá khứ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment