Sunday, December 7, 2008

hai bài thơ

MỘT GIỜ I

Một giờ
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ hò hẹn của những tình nhân bận rộn
Một giờ hối hả trong căn phòng quen thuộc
Em đi tìm tình yêu sau buổi sáng đợi chờ
Đóa hoa hồng ai tặng như hải đăng soi đường
cho con tàu lạc hướng trên biển cả
Tàu em cập bến nơi phòng hẹn
như hòn đảo giữa sóng xanh bồng bềnh trên ảo tưởng
Em ngã mình lên bờ cát đam mê, sáu mươi phút đắm say không câu hỏi
Áo xiêm vội vàng trút bỏ, tình yêu không kịp cất tiếng chào
Một giờ chỉ đủ cho khoái cảm dâng ngập vùng hơi thở
để sau một giờ em phải đối diện với băn khoăn
khi em ngồi một mình tự tìm câu giải đáp
khi suy tư đã làm loãng đam mê
của một giờ
Sao giờ hôm nay vẫn như giờ hôm qua?
Em chợt hiểu giờ ngày mai sẽ không thay đổi
và em biết sẽ có một giờ em chia tay với ảo tưởng:
là một giờ sẽ biến thành mãi mãi.

Một giờ
Một giờ giữa trưa giữa bốn bức tường sơn trắng
trắng như tấm trải giường, như áo y tá, như cuộn băng để quấn những vết thương
trắng như lòng trắng đôi mắt em vô cảm
trắng như linh hồn em đang để tang
cho một mối tình mong manh
vào thuở em để tin yêu gối đầu lên giấc ngủ
những đêm em nằm mơ thấy dấu chân người cạnh dấu chân em trên bãi cát tương lai
Sự thật giờ đây trắng như khăn tang
Y sĩ như phán quan từ cõi âm về tuyên án
Những dụng cụ kẹp, nạo như hình cụ thời Trung cổ
Em thụ hình, tiếng thở em đứt quãng
Màu đỏ tối sầm túa ra phủ lên màu trắng
giải thoát cho em khỏi hình phạt làm cai ngục
giam tù nhân vô tội hơn chín tháng
tất cả chỉ khoảng một giờ
sáu mươi phút để tháo bỏ gông xiềng trách nhiệm
sáu mươi phút dài như một đời:
bây giờ là đoạn kết.

Một giờ
Một giờ trong bóng đêm
Đường em đi gót giày bươn chải không vang nổi tiếng bước chân
Em vừa ngả xuống nệm xe hào nhoáng
đã thấy mình ngồi dậy trong khách sạn tối tăm
phòng thuê từng giờ một
Một giờ
Mười phút là một giờ
Hai mươi phút, ba mươi phút
cũng vẫn là một giờ
Nếu em hoàn thành trách nhiệm:
một cuộc mua bán
hàng bán là tủi nhục chán chường gói trong nụ cười khiêu khích
ánh mắt gọi mời, đôi tay mơn trớn
nhưng hồn em giờ vắng lạnh
như một căn nhà hoang không người lai vãng
Em đã bít lối vào từ ngày nắng tắt
để bắt đầu cuộc phiêu lưu trong đêm . . .
Em tự bước đi hay bị cuốn vào dòng nước xoáy?
Em không còn nhớ. Bây giờ
đời em em phải tính từng giờ
mỗi giờ vài mươi phút
dài như mấy thế kỷ nhục nhằn
nên em già ngàn tuổi chẵn
Nhưng hôm nay em vẫn đau như hôm qua
cơn đau rõ như làn roi ai vừa quất
trên làn da non như một vùng hồn nhiên em đã cất đi
từ dạo em bước chân vào cõi thực
Em thèm đau và mừng đón ngọn roi
vì khi đau em biết trong em còn chút em ngày trước
ngày cuộc phiêu lưu chưa bắt đầu
ngày một giờ còn nguyên sáu mươi phút
một giờ còn là một giờ
Em còn của chính em.

Một giờ
Em một mình ngồi chờ ai?
Một giờ đã qua, lại một giờ tiếp nối
Em tìm lại em trong gương
Em đã từng cất em trong đó
Có đổi thay nào trong em
sau bao nhiêu giờ trong quá khứ?
Có phải em đang đợi cho thời gian quay lại?
Em ngồi không em đợi
từng giờ
Em ngồi đợi chính em…
Nếu em về với em và mở rộng vòng tay
ôm hình hài mình hôm nay oằn cong như dấu hỏi
làm ướt lại giọt nước mắt đã khô theo ngày tháng
để em được ngủ yên với em
thì sáu mươi phút mỏi mòn mong đợi
sẽ là một giờ thanh thản nhất đời em.





MỘT GIỜ II

Một giờ
Giờ nghỉ trưa cũng là giờ hò hẹn của những tình nhân bận rộn
Một giờ hối hả trong căn phòng quen thuộc
Em đi tìm tình yêu sau buổi sáng đợi chờ
Đóa hoa hồng ai tặng như hải đăng soi đường
Cho con tàu lạc hướng trên biển cả
Tàu em cập bến nơi phòng hẹn
Như hòn đảo giữa sóng xanh bồng bềnh trên ảo tưởng
Em sẽ ngã mình lên bờ cát đam mê, sáu mươi phút lặng im không câu hỏi
Nhưng giờ hôm nay chợt khác giờ hôm qua
Vì bắt đầu bằng một lời hò hẹn mới sau nụ hôn không vội vã
Niềm vui chợt òa vỡ
Ríu rít như tiếng chim đón một mùa Xuân đến sớm
Niềm vui vang vọng đến vô tận
Vì cuộc hẹn mới của em
Không còn là buổi hẹn từng giờ
Em sẽ không còn phải ghi vào trong trí nhớ
Em sẽ không còn đối diện với băn khoăn
Em không phải ngồi một mình tự tìm câu giải đáp
Ngày mai sẽ thay đổi
Em sẽ chỉ còn một lần hẹn
Của từng giờ nối tiếp từng giờ như một vòng tròn không khởi đầu không đoạn kết
Như vòng tròn chiếc nhẫn em ép vào trước ngực
Em đã đến vùng mộng mơ nơi em ghé qua thuở ban đầu làm quen tình ái
Nơi em từng sợ sẽ không bao giờ đến
Hơi thở hôm nay hòa với nhịp tim em
Hạnh phúc chen vào giữa đam mê
Niềm tin sẽ không còn là ảo tưởng:
Một giờ sẽ biến thành mãi mãi.

Một giờ
Một giờ giữa trưa giữa bốn bức tường sơn trắng
Trắng như tấm trải giường, như áo y tá, như cuộn băng để quấn những vết thương
Trắng như áo cô dâu ngày cưới
Trắng như trang giấy em sẽ ghi nhật ký mới
Cho một cuộc sống mới
Không còn là của riêng em
Trên bãi cát tương lai bên dấu chân em sẽ hiện ra dấu chân khác
Y sĩ như thuyền trưởng đưa tàu em cập bến
Dây neo thả xuống, đến bao giờ tàu sẽ lại ra khơi?
Em chờ trên bàn mổ, em ghé qua để tránh cơn bão lớn
Gió mưa đêm qua báo hiệu cho giông tố
Con dao giải phẫu không đe dọa như hình cụ thời Trung cổ
Em biết sẽ đối diện cơn đau, nhưng giờ đây tiếng thở em đều đặn không đứt quãng
Có tiếng khóc lẫn màu đỏ òa lên trên màu trắng
Giải thoát cho em khỏi những ngày dài chờ đợi
Em đã đợi chờ hơn chín tháng
Và chờ thêm một giờ sau cơn nước vỡ
Sáu mươi phút trước một đời trách nhiệm
Cuộc đời mới do em tự nguyện:
Bây giờ là khởi đầu.

Một giờ
Đã một giờ em ngồi trong bóng đêm
Một giờ như vô tận
Em đang ngồi chờ ai khi lâu nay em chẳng còn hò hẹn?
Em không rõ, em chỉ biết mình đang đợi
Căn phòng ấm cúng, nệm giường êm ả
Em đã quen với những đêm nằm một mình chờ đợi
Em mơ lại khoảng thời gian hò hẹn
Những buổi hẹn từng giờ
Mỗi giờ sáu mươi phút
Mỗi giờ là một giờ hối hả
Em không còn hối hả
Từ ngày em bước vào vòng tròn của tương lai cố định
Tròn như vòng chiếc nhẫn em đã ép vào trước ngực
Và đang bám chặt vào ngón tay em gầy guộc
Như sợ bị tháo ra
Em sống giữa một rừng thói quen
Chung quanh em có đám đông
Sao em vẫn thấy mình cô độc?
Phải chăng vì em chẳng còn hò hẹn
Vì hôm nay từng giờ lại nối tiếp từng giờ
Từng giờ hôm nay dài như từng thế kỷ
Để em cảm thấy em già thiên niên kỷ
Không đủ sức bắt đầu cuộc phiêu lưu mới
Căn nhà em ấm cúng
Nhưng lòng em sao trống trải?
Phải chăng vì mỗi giờ hôm nay
Đều giống như giờ ngày hôm qua
Và ngày mai sẽ không thay đổi.
Ngày mai?

Một giờ
Em một mình ngồi chờ ai?
Một giờ đã qua, lại một giờ tiếp nối
Em tìm lại em trong gương
Em đã từng cất em trong đó
Có đổi thay nào trong em
Sau bao nhiêu giờ trong quá khứ?
Có phải em đang đợi cho thời gian quay lại?
Em ngồi không em đợi
Từng giờ
Em ngồi đợi chính em…
Em nhớ đã từng hứa mình không thay đổi
Sao giờ đây lại khao khát đổi thay
Nếu có một giờ
Em bước ra khỏi chiếc vòng hôm nay
Hình hài em sẽ phải oằn cong như dấu hỏi
Giọt nước mắt sẽ chẳng còn đẫm niềm vui
Của lần cuối em hẹn sáu mươi phút
Nhưng chắc em sẽ có câu trả lời
Để khỏi còn một mình mỏi mòn mong đợi
Để em tìm lại được chính em.

Đỗ Quý Dân

© 2006 Dan Do – All Rights Reserved

No comments: