Tôi nằm ngửa chiêm ngưỡng bầu trời
Rồi nằm nghiêng lắng nghe quả đất
Tôi nhắm mắt chờ lãng quên rơi
Rồi úp mặt ăn năn nhân loại
Tôi cào rách vết thương xưa cũ
Vắt phổi đen tìm mật khổ đau
Chắt máu mủ gọi mời dã thú
Giữa đêm mù mở mắt thành sao
Chân bước như tín đồ mù quáng
Tự lừa mình bằng mấy câu kinh
Xé màn đêm tìm nguồn ánh sáng
Giơ bàn tay che kín bình minh
Thân hóa phép cắt tai chó sói
Ếm tiếng quyên, trói vó ngựa hoang
Chân đạp thẳng lên tay chỉ lối
Trên điêu tàn ngửa cổ cười vang
Gót đạp sóng vượt cầu mê muội
Tách bảy màu ra khỏi cầu vồng
Tưởng trần gian là vùng đau khổ
Nhập Niết Bàn, giác ngộ với ai?
Đỗ Quý Dân
Friday, June 25, 2010
thân phận
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment