Người tìm đâu tiếng nói
để kể chuyện loài người
khi giữa người và người còn biên giới?
Người tìm đâu nét vẽ
để tô điểm cuộc đời
khi biên giới chẳng còn giữa những gì xấu đẹp?
Tôi bẻ gãy bút đi tìm vô ngôn
phơi da trên thạch bản, khai quật cốt hài từ thân xác
hỏi thăm nguồn cội của linh hồn
trong quên lãng nghe tiếng kêu tức tưởi
trời đất mênh mông mất biệt bóng chim Hồng
Tôi bẻ gãy hồn thơ
bập bẹ lời ngây ngô
của giọt sương buổi sớm
pha vị mặn khổ đau
hòa thành nước mắt tình nhân
rơi xuống đời từ ngàn năm nhẫn nhục
Tôi lang thang từ Văn Lang
để giờ đây lạc lối
hôm nay cười nghiêng ngả giữa hỗn mang
ngồi vào tiệc nâng ly mơ chiến thắng
tôi đang ngủ say trong mộng tưởng
hay khát khô trong ảo giác?
Con đường trước mặt
đã bao lần tôi tìm sang lối rẽ
hôm nay là huyền thoại
đời thôi đơn giản như cổ tích
Người tìm đâu lối về
khi hành trình ngày mai chưa định hướng
đi là trở lại
bến đỗ là thuở ban đầu
hàng cây đánh dấu đường xưa
hôm nay đã mọc thành rừng
lối về chẳng còn trong ký ức
mặt trăng đã quên mất bình minh
Người tìm chẳng thấy người
nên mượn mặt trời nuôi dưỡng bóng.
Người tìm đâu nụ cười
người đã bỏ quên từ dạo Ca Diếp nhìn hoa trên Linh Thứu
tôi chỉ còn nỗi ám ảnh
của một vườn hoa lan mạnh như ung thư.
Đỗ Quý Dân
No comments:
Post a Comment