Thursday, December 19, 2013

Cô Đơn


Xa như bờ môi xa bờ môi
Chơi vơi, đêm về ta chơi vơi
Say? Ta chưa say?  Ta say rồi!
Mênh mông sầu, mênh mông sầu rơi…

Ừ, sao thơ ta toàn âm bằng
Vì buồn, hay vì ta lăng nhăng?
Khi lăng nhăng, thơ ta dùng âm bằng
Thôi âm bằng, khi ta thôi lăng nhăng…

Ta chưa say. Không, ta chưa say!
Hơn mười năm rồi ta không say
Hơn mười năm rồi, ta quên đời
Nhưng sao bây giờ ta chơi vơi…

Lăng nhăng? Ừ, thì ta lăng nhăng
Hôm nay thơ ta toàn âm bằng
Mai này, khi ta thôi lăng nhăng
Ta ngưng làm thơ toàn âm bằng…

Ta không chờ nhau từ ban đầu
Nhưng sao bây giờ không quên nhau?
Không quên nhau, nhưng không cần nhau
Không cần nhau, nên không tìm nhau…

Thôi thì đành, ta thôi lăng nhăng
Dù thơ ta còn toàn âm bằng
Thôi lăng nhăng, ta đâm hoang mang
Dù không vui, ta đành cười vang…

Không tìm nhau, nhưng không quên nhau
Ngày qua ngày, thời gian hư hao
Sầu không rơi, sầu bay lên cao
Ta và ta, riêng ta còn nhau
Ta và ta, còn riêng niềm đau…

Ta và ta, hai ta = mình ta…

Đỗ Quý Dân

No comments:

Post a Comment