Rượu vào...
Thơ phải ra...
photo by Thinh Le
NGHỆ THUẬT (PHẢN) THƠ
Có những dòng thơ như trận mưa rào
Rơi xuống phố người, tràn dâng như nước lũ
Trôi ra sông, mất tăm vào biển cả
Khi mưa tạnh
Chỉ còn một vùng nước đọng
Tỏa mùi nồng khai làm choáng váng hồn thơ
Có những áng thơ vương vào mạng nhện
Long lanh như giọt sương buổi sớm
Đẹp như ngấn lệ của mỹ nhân trong huyền thoại
Bốc thành hơi khi rớt xuống đời người
Rồi tan vào quên lãng
Có những ý thơ tỏa hào quang như những mảnh thủy tinh
Của những tấm gương vỡ nát
Những mảnh sáng lung linh dưới ánh nắng mặt trời
Khoe muôn màu sắc lạ
Để khi đêm về
Ý thơ giãy chết.
Có những món thơ trang trọng như món quà
Gói thật đẹp
Người cảm thơ qua vẻ đẹp của giấy gói
Và cũng gói thơ mình để tặng lại tha nhân
Trong một bao giấy đẹp
Có những tiếng thơ rổn rảng như những trận cười
Vang vọng từ những cơn say
Để lúc men rượu tan
Thơ sẽ đối diện với hồn thơ
Trống rỗng
Có những điệu thơ ai oán như cơn đau
Của góa phụ trẻ
Đang hoang mang vì mất định hướng của ngày mai
Để rồi tìm lại được mình
Khi ngồi vẽ mắt trước bàn trang điểm
Và có những bài thơ
Ở những nơi cao mà người không với tới…
ĐỖ QUÝ DÂN
Through his many journeys photographing the length of Vietnam, Thinh Le has captured the essence of a restless country that is struggling to catch up with the modern world. After more than 20 years in isolation, Vietnam pushes itself into the global market with a vengeance. As a result, the Vietnamese society is changing at a dizzy speed. Coping with this fast pace is a challenge for Vietnamese nationals as well as for the Viet Kieu (Vietnamese who settle abroad). Le believes that he has caught a glimpse of a transitional era and what he captured with his camera would vanish like an illusion in tomorrow’s Vietnam. To emphasize his point, Le often took pictures from the inside of a car moving at high speed or while riding on the back of a motorcycle that raced down the streets. When not moving, Le relied on his first impression to choose his subjects, and harvested those fleeting moments that he believed he faced a sudden reality, as if he experienced an epiphany. No plans, no calculations, no anticipated compositions, but just pure artistic and emotional responses. The result is a collection of images that are more subjective, diverse, random and personal reflecting the photographer’s search for long lasting impressions during his journeys through a fast changing land known as Vietnam.
Tôi gặp Em
trên chuyến bay ra Hà Nội
em mời tôi quên quá khứ
về quán trọ nơi Phố Cổ
tôi tưởng tượng ngày mai
buổi chiều uống rượu ở hồ Tây
cơn giông nổi lên, đám cây già bật rễ
để trở thành chướng ngại
chắn ngang con đường về quán cà phê
nơi tôi hẹn gặp em buổi tối
những con đường Hà Nội
sao tôi nhìn chẳng giống ở trong tranh
bức tranh người thợ vẽ mời tôi mua trước nhà Văn Miếu
bức tranh một người vẽ trăm người chép kiểu
em kể chuyện ngày xưa
em là người mẫu tính tiền giờ
cho họa sĩ vẽ chân dung
người đàn bà Hà Nội
em bước ra khỏi tranh
xé tan đi hình ảnh thành phố xưa yên tịnh
để bây giờ
nhìn rõ hơn con đường trước mặt
trên phố phường Hà Nội
tôi mời em quên quá khứ.