Thursday, May 3, 2012

Hills like white elephants + Vietnamese Translation

Hills Like White Elephants

The hills across the valley of the Ebro were long and white. On this side there was no shade and no trees and the station was between two lines of rails in the sun. Close against the side of the station there was the warm shadow of the building and a curtain, made of strings of bamboo beads, hung across the open door into the bar, to keep out flies. The American and the girl with him sat at a table in the shade, outside the building. It was very hot and the express from Barcelona would come in forty minutes. It stopped at this junction for two minutes and went on to Madrid.

“What should we drink?” the girl asked. She had taken off her hat and put it on the table.

"It's pretty hot," the man said. "Let's drink beer."

"Dos cervezas," the man said into the curtain.

"Big ones?" a woman asked from the doorway.

"Yes. Two big ones."

The woman brought two glasses of beer and two felt pads. She put the felt pads and the beer glasses on the table and looked at the man and the girl. The girl was looking off at the line of hills. They were white in the sun and country was brown and dry.

"They look like white elephants," she said.

"I've never seen one," the man drank his beer. "No, you wouldn't have."

"I might have," the man said. 'just because you say I wouldn't have doesn't prove anything."

The girl looked at the bead curtain. "They've painted something on it," she said." What does it say?”

"Anis del Toro. It's a drink."

"Could we try it?”

The man called "Listen" through the curtain. The woman came out from the bar.

"Four reales."

"We want two Anis del Toro."

"With water? "

"Do you want it with water?"

"I don't know," the girl said. "Is it good with water?”

"It's all right."

"You want them with water?" asked the woman.

"Yes, with water."

"It tastes like licorice," the girl said and put the glass down.

"That's the way with everything."

"Yes," said the girl. "Everything tastes of licorice. Especially all the things you've waited so long for, like absinthe."

"Oh, cut it out."

"You started it," the girl said. "I was being amused. I was having a fine time."

"Well, let's try and have a fine time."

"All right. I was trying. I said the mountains looked like white elephants. Wasn’t that bright?”

"That was bright."

"I wanted to try this new drink. That’s all we do, isn’t it – look at things and try new drinks?”

"I guess so."

The girl looked across at the hills.

"They're lovely hills," she said. "They don't really look like white elephants. I just meant the coloring of their skin through the trees."

"Should we have another drink?"

"All right."

The warm wind blew the bead curtain against the table.

"The beer's nice and cool," the man said.

"It's lovely," the girl said.

"It's really an awfully simple operation, Jig," the man said. "It's not really an operation at all."

The girl looked at the ground the table legs rested on.

"I know you wouldn't mind it, Jig. It's really not anything. It's just to let the air in."

The girl did not say anything.

"I'll go with you and I'll stay with you all the time. They just let the air in and then it's all perfectly natural."

"Then what will we do afterward?”

"We'll be fine afterward. Just like we were before."

"What makes you think so?”

"That's the only thing that bothers us. It's the only thing that's made us unhappy."

The girl looked at the bead curtain, put her hand out and took hold of two of the strings of beads.

"And you think then we'll be all right and be happy."

"I know we will. You don't have to be afraid. I've known lots of people that have done it."

"So have I," said the girl. "And afterward they were all so happy."

"Well," the man said, "if you don't want to you don't have to. I wouldn't have you do it if you didn't want to. But I know it's perfectly simple."

"And you really want to?”

"I think it's the best thing to do. But I don't want you to do it if you don't really want to."

"And if I do it you’ll be happy and things will be like they were and you’ll love me?”

"I love you now. You know I love you."

"I know. But if I do it, then it will be nice again if I say things are like white elephants, and you’ll like it?”

"I'll love it. I love it now but I just can't think about it. You know how I get when I worry."

"If I do it you don’t ever worry?”

"I won't worry about that because it's perfectly simple."

"Then I'll do it. Because I don't care about me."

"What do you mean?" "I don't care about me."

"Well, I care about you."

"Oh, yes. But I don't care about me. And I'll do it and then everything will be fine."

"I don't want you to do it if you feel that way."

The girl stood up and walked to the end of the station. Across, on the other side, were fields of grain and trees along the banks of the Ebro. Far away, beyond the river, were mountains. The shadow of a cloud moved across the field of grain and she saw the river through the trees.

"And we could have all this," she said. "And we could have everything and every day we make it more impossible."

"What did you say?"

"I said we could have everything."

"We can have everything."

"No, we can't."

"We can have the whole world."

"No, we can't." "We can go everywhere."

"No, we can't. It isn't ours any more."

"It's ours."

"No, it isn't. And once they take it away, you never get it back."

"But they haven't taken it away."

"We'll wait and see."

"Come on back in the shade," he said. "You mustn't feel that way."

"I don't feel any way," the girl said. "I just know things."

"I don't want you to do anything that you don't want to do "

"Nor that isn't good for me," she said. "I know. Could we have another beer?”

"All right. But you've got to realize "

"I realize," the girl said. "Can’t we maybe stop talking?”

They sat down at the table and the girl looked across at the hills on the dry side of the valley and the man looked at her and at the table.

"You've got to realize," he said, "that I don't want you to do it if you don't want to. I'm perfectly willing to go through with it if it means anything to you."

"Doesn’t it mean anything to you? We could get along."

"Of course it does. But I don't want anybody but you. I don't want any one else. And I know it's perfectly simple."

"Yes, you know it's perfectly simple." "It's all right for you to say that, but I do know it."

"Would you do something for me now?'

"I'd do anything for you.'

"Would you please please please please please please please Stop talking."

He did not say anything but looked at the bags against the wall of the station. There were labels on them from all the hotels where they had spent nights.

"But I don't want you to," he said, "I don't care anything about it."

"I'll scream," the girl said.

The woman came out through the curtains with two glasses of beer and put them down on the damp felt pads.

"The train comes in five minutes," she said.

”What did she say” asked the girl.

"That the train is coming in five minutes."

The girl smiled brightly at the woman, to thank her.

"I'd better take the bags over to the other side of the station," the man said. She smiled at him.

"All right. Then come back and we'll finish the beer."

He picked up the two heavy bags and carried them around the station to the other tracks. He looked up the tracks but could not see the train. Coming back, he walked through the barroom, where people waiting for the train were drinking. He drank an Anis at the bar and looked at the people. They were all waiting reasonably for the train. He went out through the bead curtain. She was sitting at the table and smiled at him.

"Do you feel better?" he asked.

"I feel fine," she said. "There's nothing wrong with me. I feel fine."

Ernest Hemingway (1899-1861)

Những ngọn đồi giống voi trắng

Những ngọn đồi chạy ngang thung lũng sông Ebro trông thật dài và trắng. Phía bên đây không có cây và bóng mát. Ga xe hỏa nằm dưới ánh mặt trời giữa hai tuyến đường sắt. Gần bên cạnh nhà ga có bóng ấm của một ngôi nhà với một bức màn, kết bằng những chuỗi hạt gỗ trúc, treo trước cánh cửa mở dẫn tới quầy rượu, để ngăn ruồi khỏi bay vào. Gã người Mỹ và cô gái đồng hành ngồi tại một chiếc bàn dưới bóng mát phía ngoài nhà. Trời rất nóng và chuyến xe tốc hành từ Barcelona sẽ đến trong bốn mươi phút. Xe ngừng lại đây hai phút rồi đi Madrid.

‘Mình uống gì đây?’ cô gái hỏi. Cô cởi nón ra đặt lên bàn.

‘Trời nóng quá’ gã đàn ông nói.

‘Mình uống bia đi.’

‘Dos cervezas,” gã đàn ông gọi vào bức màn cửa.

‘Bia lớn nghe?’ một người đàn bà hỏi từ sau cửa.

‘Ờ. Hai cái bia lớn.’

Người đàn bà mang ra hai ly bia và hai miếng lót ly bằng nỉ. Bà ta đặt hai tấm lót ly và bia lên bàn rồi nhìn vào gã đàn ông và cô gái. Cô gái đang quay mặt nhìn dãy đồi. Dưới ánh mặt trời, những ngọn đồi trông thật trắng còn đồng quê thì nâu và khô cằn.

‘Trông như những con voi trắng,’ cô nói.

‘Anh chưa bao giờ thấy con voi trắng nào,’ gã đàn ông uống ly bia của mình.

‘Không, anh làm sao thấy được.’

‘Biết đâu đấy,’ gã nói. ‘Chỉ vì em nói anh không thấy được không có nghĩa là em chứng minh được điều gì cả.’

Cô gái nhìn vào tấm màn trúc. ‘Họ sơn cái gì lên đó,’ cô nói. ‘Chữ viết gì vậy?’

‘Anis del Toro. Một loại rượu.’

‘Mình thử được không?’

Gã đàn ông gọi “Này” qua màn cửa. Người đàn bà từ sau quầy rượu bước ra.

‘Bốn reales.’ ‘Cho tụi tôi hai ly Anis del Toro.’

‘Có pha nước không?’

‘Em có muốn pha nước không?’

‘Em không biết,’ cô gái nói. ‘Pha nước có ngon không?’

‘Cũng được.’

‘Cô có muốn pha với nước không?’ người đàn bà hỏi.

‘Có, uống với nước.’

‘Cái gì mà vị giống như cam thảo vậy,’ cô gái nói rồi đặt ly xuống.

‘Cái gì cũng vậy hết đó.’

‘Đúng,’ cô gái nói. ‘Cái gì cũng có vị cam thảo. Nhất là những cái mình đã chờ thật lâu, như ngải đắng vậy.’

‘Thôi, đừng nói nhảm nữa.’

‘Tại anh nói trước,’ cô gái nói. ‘Em thấy tức cười. Em đang vui mà.’

‘Được, hãy cố vui đi.’

‘Rồi. Em đang cố đây. Em nói là dãy núi nhìn giống những con voi trắng. Sáng ghê phải không?’

‘Sáng thật.’

‘Em muốn uống thử loại rượu này. Mình chỉ có chừng đó chuyện – nhìn cái này cái nọ và thử rượu lạ, đúng không?'

‘Có lẽ vậy.’

Cô gái nhìn vào những ngọn đồi phía xa.

‘Những ngọn đồi này dễ thương ghê,’ cô nói. ‘Thật ra thì cũng chẳng giống voi trắng lắm. Ý em muốn nói màu da của chúng khi nhìn xuyên qua những rặng cây.’

‘Mình có nên gọi thêm rượu không?’

‘Dạ, gọi thêm đi.’

Ngọn gió ấm thổi dạt mành trúc vào bàn.

‘Bia mát uống được,’ gã đàn ông nói.

‘Hay ghê,’ cô gái nói.

‘Thật ra, đây chỉ là một vụ giải phẫu rất đơn giản, Jig ạ,’ gã đàn ông nói. ‘Mà thật ra nó cũng chẳng phải là giải phẫu nữa.’

Cô gái nhìn xuống mặt đất nơi chân bàn được đặt lên.

‘Anh biết em chẳng ngại chuyện này đâu, Jig. Thật ra nó chẳng có gì cả. Chỉ là cho hơi vào thôi.’

Cô gái chẳng nói gì cả.

‘Anh sẽ đi với em và ở với em suốt buổi. Họ chỉ cho hơi vào thôi, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.’

‘Vậy sau đó mình sẽ làm gì?’

‘Mọi chuyện sẽ êm đẹp. Mình sẽ giống như khi trước.’

‘Dựa vào đâu mà anh nghĩ vậy?’

‘Đó là chuyện duy nhất nó làm cho mình phải băn khoăn. Đó là chuyện duy nhất làm cho mình mất vui.’

Cô gái nhìn vào mành trúc, đưa tay ra nắm lấy hai chuỗi hạt.

‘Vậy anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đâu ra đó và mình sẽ hạnh phúc.’

‘Anh biết mình sẽ hạnh phúc. Em không phải sợ gì cả. Anh đã biết rất nhiều người đã làm như vậy rồi.’

‘Em cũng vậy,’ cô gái nói. “Và sau đó ai cũng hạnh phúc ghê vậy.’

‘Thôi được,’ gã đàn ông nói, ‘nếu em không muốn thì em không phải làm. Anh không ép em phải làm nếu em không muốn. Nhưng anh biết chuyện này hoàn toàn đơn giản.’

‘Mà anh muốn vậy phải không?’

‘Anh nghĩ đó là cách tốt nhất. Nhưng em không phải làm nếu em không thực sự muốn.’

‘Và nếu em làm thì anh sẽ vui và mọi chuyện sẽ như cũ và anh sẽ yêu em?’

‘Anh vẫn yêu em. Em biết là anh yêu em.’

‘Em biết. Nhưng nếu em làm, mọi chuyện sẽ tốt như trước và anh sẽ thích nếu em nói cái này cái nọ giống voi trắng?’

‘Anh sẽ thích lắm. Bây giờ anh cũng thích nhưng anh không thể nghĩ đến nó được. Em biết anh ra sao lúc anh lo lắng mà.’

‘Nếu em làm thì anh sẽ không bao giờ phải lo lắng, phải không?’

‘Anh sẽ không lo vì chuyện này hoàn toàn đơn giản.’

‘Vậy thì em sẽ làm. Vì em chẳng ngại chuyện gì xảy ra cho mình cả.’

‘Em nói vậy có ý gì?’

‘Em chẳng ngại chuyện gì xảy ra cho em cả.’

‘Nhưng anh lo cho em.’

‘À, đúng. Nhưng em bất chấp chuyện gì xảy ra cho mình. Em cứ sẽ làm rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.’

‘Anh không muốn em làm nếu em nghĩ như thế.’

Cô gái đứng dậy rồi đi đến cuối sân ga. Phía bên kia thung lũng là những cánh đồng ngũ cốc và những rặng cây chạy dọc theo bờ sông Ebro. Xa xa, bên kia sông là những dãy núi. Bóng một cụm mây lớn đang trôi ngang cánh đồng. Cô nhìn thấy dòng sông qua những rặng cây.

‘Và lẽ ra mình có thể có đủ mọi thứ,’ cô nói. ‘Lẽ ra mình có thể có tất cả nhưng mỗi ngày mình lại làm cho điều đó không thể xảy ra được.’

‘Em vừa nói gì?’

‘Em nói lẽ ra mình có thể có đủ mọi thứ.’

‘Mình không thể có tất cả được.’

‘Không, mình không thể.’

‘Mình có thể có cả thế giới.’

‘Không, mình không thể.’

‘Mình có thể đi bất cứ đâu.’

‘Không, mình không thể. Thế giới không còn của mình nữa.’

‘Thế giới là của mình.’

‘Không, không phải. Và khi họ lấy nó đi, mình không lấy lại được nữa.’

‘Nhưng họ đâu đã lấy nó đi.’

‘Mình cứ chờ rồi sẽ thấy.’

‘Em hãy quay lại chỗ có bóng mát đi,’ gã nói. ‘Em không nên nghĩ thế.’

‘Em không nghĩ gì hết,’ cô gái nói. ‘Em chỉ biết nhiều điều thôi.’

‘Anh không muốn em làm bất cứ gì mà em không muốn –’

‘Hoặc không tốt cho em,’ cô nói. ‘Em biết. Mình gọi thêm bia được không?’

‘Thôi được. Nhưng em phải hiểu là –’

‘Em hiểu,’ cô gái nói. ‘Mình thôi không nói nữa được không?’

Họ ngồi vào bàn. Cô gái nhìn về phía những ngọn đồi bên vùng đất khô của thung lũng còn gã đàn ông thì nhìn vào cô và nhìn xuống bàn.

‘Em phải hiểu,’ gã nói, ‘là anh không muốn em làm chuyện gì nếu em không muốn. Anh sẵn sàng giữ nó nếu chuyện đó có ý nghĩa đối với em.’

‘Nó có ý nghĩa gì với anh không? Mình vẫn có thể vui vẻ được mà.’

‘Dĩ nhiên là có. Nhưng anh không muốn có bất cứ ai, ngoại trừ em. Anh không muốn có ai khác. Và anh biết chuyện đó hoàn toàn đơn giản.’

‘Đúng, anh biết chuyện đó hoàn toàn đơn giản.’

'Em nói vậy cũng chẳng sao, nhưng anh thật sự biết vậy.’

‘Anh có thể làm chuyện này cho em được không?’

‘Anh có thể làm cho em bất cứ chuyện gì.’

‘Anh làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn thôi không nói nữa được không?’

Gã không nói gì cả nhưng nhìn vào những túi xách để nằm tựa vào tường ga. Trên đó có nhãn hiệu của những khách sạn họ đã ghé vào ngủ đêm.

‘Nhưng anh không muốn em làm,’ gã nói, ‘chuyện này đối với anh không là gì cả.’

‘Em sẽ hét lên đây,’ cô gái nói.

Người đàn bà với hai ly bia từ sau màn bước ra đặt bia lên những tấm lót ẩm. ‘Năm phút nữa xe hỏa sẽ đến,’ bà ta nói.

‘Bà ấy nói gì thế?’ cô gái hỏi.

‘Bà ấy nói là năm phút nữa xe hỏa sẽ đến.’

Cô gái cười thật tươi với người đàn bà để cám ơn bà ta.

‘Chắc anh phải đem hành lý qua phía bên kia sân ga,’ gã đàn ông nói. Cô mỉm cười với hắn.

'Được, anh đi đi. Xong anh quay lại và mình uống hết bia nhé.’

Gã nhấc hai cái túi nặng lên rồi xách chúng đi vòng sân ga để đến đường sắt bên kia. Gã nhìn theo đường sắt nhưng không thấy được xe hỏa. Gã quay về, đi xuyên qua phòng có quầy rượu, nơi khách đợi xe đang uống rượu. Gã uống một ly Anis ở quầy rượu rồi nhìn mọi người. Họ đang bình tĩnh ngồi chờ xe hỏa đến. Gã bước qua màn cửa. Cô đang ngồi ở bàn, mỉm cười với hắn.

‘Em có thấy đỡ hơn không?’ gã hỏi.

'Em thấy rất dễ chịu,’ cô nói. ‘Em không sao cả. Em thấy rất dễ chịu.’

Đỗ Quý Dân dịch




No comments: