-->
Monday, June 11, 2012
Số
Số là những con số, là
căn bản của luận lý, của khoa học. Số
cũng là căn bản của những tính toán, mưu mô của loài người.
Số còn là số mạng. Những người tin vào số mạng là những người
tin rằng cuộc đời mình đã do một bàn tay vô hình, quyền uy nào đó sắp đặt trước,
muốn cưỡng lại cũng không được.
Số còn là may rủi, là
xác suất để tiên đoán khả năng thành bại của con người. Dựa trên những xác suất này, con người quyết
định lựa chọn đường đi cho mình. Vì xác
suất của một sự kiện không đồng nghĩa với sự kiện đó, con đường người ta lựa chọn
không phải lúc nào cũng là con đường đúng như ý người ta muốn.
Lối suy nghĩ của các
nhân vật trong truyện ngắn dưới đây ít nhiều đã bị quy luật của số chi phối. Có điều là mỗi nhân vật có một định nghĩa
riêng về số. Không hẳn là định nghĩa của
người viết.
Tư (Ca Ca)
Đù má thiệt xui xẻo.
Mới ăn hai cây bài được năm chục ngàn mà giờ coi như tiêu rồi. Tui đâu có chơi sai. Tui đánh Băng Cơ[1]
theo đúng sách vở mà. Đặt lớn lúc vận
đang lên mà. Đù má thằng Lây Ơ[2]
mắc dịch tự nhiên lại rút được 9 điểm. Tổ
cha nó. Giờ thì tui chỉ có từ chết tới bị
thương thôi. Làm sao rút cho được 9 điểm
để huề vốn đây? Đù má nửa triệu vừa đặt
vô chắc tiêu rồi.
Nè Thầy Giáo què, ông có chia bài ăn gian không vậy? Ờ, thì giễu dở cho vui mà. Không được lau mồ hôi trán nghen. Dân chơi không lau mồ hôi khi bài bị bể. Phải tỉnh như hít tô phen[3]
vậy. Thôi đù má để ván bài đó, lên phòng
ngủ đã. Mai hẵng rút con bài cuối. Tui đã bao trọn gói, tui phải hành hạ tụi nó
cho bõ ghét, cho đáng đồng tiền bát gạo.
Để tụi nó đứng đây chờ. Thằng cha
thầy giáo què chia bài mặt nó trơ trơ, giống như con cặc người ta vậy. Đù má thiệt tức.
Còn năm con đĩ ngựa tui gọi vô hầu rượu nữa. Nhìn cái mặt đang tiếc tiền của tụi nó
kìa. Mấy em ơi, thua bài là chuyện nhỏ
mà. Đừng có ham hố ra mặt như vậy. Coi dơ quá.
Tụi bay đứng đây chờ tao về ngủ đã, đừng có đi đâu nghen. Tao quay lại mà thấy tụi bay bỏ đi là có chuyện
đó. Nè quản lý A Woòng, biểu tụi nó ngồi
chờ tui về đánh tiếp nghe!
Ủa, đứa nào làm đổ cái gì ra quần tao vậy? À cái con điếm thúi này. Đúng là mày muốn chết mà. Lên phòng với tao. Tao trị tội cho mày biết. Chỉ có rót rượu mà cũng không xong nữa. Đù má vậy mà đòi làm việc trong phòng víp[4]. Tao sẽ cho mày chết.
Việt Què
Cái thằng Cứt khốn nạn kia (nó hay tự xưng là ca ca với mấy
con Tàu mà không hiểu caca là cứt), nó lại sắp thua nữa rồi. Lần trước đến Macau nó đã nướng hết nửa triệu. Lần này lại sắp mất nửa triệu nữa. Chúng nó xài tiền như nước vậy. Toàn tiền ăn cướp của dân thôi.
Cái thằng này chỉ biết cậy vào cái thằng anh làm lớn của nó
thôi. Nếu không làm sao nó dám lên mặt
như vậy? Cả thằng anh nó cũng thuộc hạng
dốt nát. Mình đã dạy học cho nó mà. Dạy để nó lấy cái bằng phó tiến sĩ. Để nó còn tiếp tục giữ chức vụ mà khỏi bị
chúng cười. Cái thằng Cứt nó nhận ra
mình là thằng đã từng dạy học cho anh nó.
Nó gọi đểu mình là giáo què. Tiên
sư nó.
Hà hà, nó đâu biết thằng lót bàn[5]
cho nhà cái hôm nay là thằng Thạch Đen mà nó ghét. Thằng Thạch Đen lót ba trăm, ăn đủ ba
trăm. Thằng đại gia Cứt này mà biết được
sẽ tức ói máu. Kệ tụi nó. Mình được ăn năm phần trăm là vui rồi. Mình lại còn được ăn thêm hai phần trăm tiền
ăn bài của thằng Thạch Đen để chuyển tiền cho nó về Việt Nam nữa. Tụi nó lót bài là mình được ăn tiền đã điếu. Cứ để tụi nó giết lẫn nhau đi. Kệ cha tụi nó!
Tội nghiệp con Loan.
Không hiểu sao nó lại vô ý thế?
Cái thằng Cứt hung bạo có tiếng.
Tối nay chắc con bé khổ với nó đấy.
Không khéo lại ăn đòn của nó. Đã
làm ở phòng víp là phải ý tứ. Mấy bố đại
gia này thất thường, khó chơi lắm. Hơi
làm chúng phật lòng là khổ vào thân.
Tội nghiệp em. Chính
anh gọi em vào đây để phục vụ cái thằng Cứt này. Chỉ vì có mình em là gái Việt trong đám gái
này thôi. Con Xuân đã rời Macau rồi.
Không hiểu nó biến đi đâu? Con
Xuân thành thạo hơn, đối phó với thằng Cứt này được. Còn em thì… Tội nghiệp em.
Con Loan trông nó hiền lành quá. Số nó xui nên mới lọt vô chỗ này. Mấy con nhỏ Tàu, Mông Cổ, Thái Lan đang ở
trong phòng VIP này coi tướng dân chơi hơn con Loan nhiều. Tụi nó toàn thứ ma quỷ. Vào đây là thành ma hết. Anh đã thành ma rồi mới vào đây đó, em ơi! Ngày xưa anh là ma. Bây giờ anh nuôi ma. Anh nuôi ma để trị mấy cái thằng khốn nạn như
cái thằng Cứt này.
Cái con ma cờ bạc này ghê lắm em ạ. Nó không bao giờ buông tha nạn nhân của
nó. Em có thấy cái đám chơi máy “slot” ngoài
kia không? Em có thấy chúng chơi thế nào
chưa? Chúng nó nhét cả que tăm vào chỗ
nút bấm để đỡ phải mỏi tay vì bấm! Đấy,
chúng đánh bạc máy nhiều như thế đấy.
Không bỏ được em ơi!
Anh mong là em đừng mê cờ bạc. Mê là chết.
Những thằng như thằng Cứt này, đại gia thật đấy, nhưng chúng sẽ chết. Có điều trước khi chúng chết, chúng cũng đã
làm hại không biết bao nhiêu người rồi.
Đời nó chó đẻ như thế đấy.
Con gái anh nếu còn sống chắc cũng khoảng tuổi em đấy Loan à. Tội nghiệp cho nó. Bố nó chẳng ra gì mà mẹ nó cũng đoảng. Nó chết cũng đúng thôi. Đời nó không có gì đáng để sống cả. Nhìn em anh nhớ đến nó. Anh đã tìm đủ cách để bảo vệ em chỉ vì nhớ đến
nó. Không biết tối nay em ra sao? Thằng Cứt nó sẽ hành em ra sao? Anh chỉ muốn hét lên cho hả tức mà không được
em ơi! Đây là phòng VIP của sòng bạc nổi
tiếng Macau. Đây là thế giới không tiếng
khóc, không tiếng kêu gào, không tiếng than thở. Đây là đất của ảo ảnh, của hào quang. Tiếng khóc, tiếng kêu gào, tiếng thở than không
có âm vang trong vùng đất này em ạ.
Anh đang cười với thằng quản lý Tàu, cái thằng nó đang cười
với anh…
Loan
Không ngờ mình gặp lại nó.
Nó là thằng lo việc xuất khẩu lao động cho mình. Nó là thằng bảo mình sẽ làm được nhiều tiền để
nuôi gia đình, để giúp các em ăn học. Nó
là thằng đã thuyết phục bố mẹ mình ký giấy nợ để cho mình có đủ tiền mua vé máy
bay ra nước ngoài làm việc. Nó là thằng
đã để mình phải làm con hầu cho cả gia đình cái thằng Tàu mất dạy kia. Mình đã phải hầu hạ bố con chúng nó, khách khứa
chúng nó. Mình đã ăn những trận đòn thừa
sống thiếu chết của chúng nó. Mình đã bị
chúng hiếp, chúng dày vò hàng ngày. Mình
đã có bầu với chúng. May mà mình bị xảy
thai. Nếu mình có con, mình cũng không
biết nó là con đứa nào?
Tất cả là vì cái thằng khốn nạn
này.
Nó mở công ty xuất khẩu lao động là nhờ ở thế lực của thằng
anh nó. Nó đã lừa không biết bao nhiêu
người rồi. Giờ nó lại còn dám đóng vai đại
gia ở đây nữa. Mình sẽ phải theo
nó. Mình cố tình đổ rượu vào người nó để
đi theo nó. Mình phải theo nó để biết nó
đang làm gì. Đang hại những ai. Mình phải trả thù.
Mình phải làm gì đây? Mình có thể làm gì nó đây? Chỉ nghe giọng nó mà mình đã phát sợ rồi.
Mày tên gì, nhỏ? Dạ
thưa anh, em tên Loan. Ai cho mày được gọi
tao bằng anh? Phải gọi tao bằng
ông! Tao có ngang hàng với tụi bay đâu
mà mày gọi tao bằng anh? Mày có hiểu chưa?
Dạ con hiểu, thưa ông. Đù má, bộ tao
già lắm sao mà mày xưng con với tao? Xưng
em nghe chưa? Gọi tao bằng ông và xưng bằng
em, nghe rõ chưa? Mấy cái con điếm như
mày không biết điều biết luật chi hết.
Sao tai mình lùng bùng thế này? Mình nghe như máy và nói cũng như máy. Nhiều lúc mình tự hỏi mình là người hay là
máy. Cái thằng này khó chịu lắm
đây. Mình phải cẩn thận kẻo lại ăn đòn với
nó chứ chẳng chơi.
Bố mẹ, con đã làm hại bố mẹ phải mất nhà để trả nợ cho thằng
khốn nạn này. Bố mẹ hãy tha lỗi cho
con. Con phải trốn đi vì không chịu nổi
bố con thằng Tàu kia nữa. Con đâu biết
là tiền lương con làm trong cả năm trời đã bị lọt vào tay thằng khốn nạn này? Con đâu biết bố mẹ đã phải đôn đáo hỏi thăm
tin tức của con suốt mấy năm nay? Con
đâu biết chúng nó báo cho bố mẹ là con đã ăn cắp tiền chủ nhà rồi bỏ trốn, rồi
còn dọa bố mẹ đừng làm lớn chuyện, nếu không nghe thì chúng sẽ tìm bắt con bỏ
tù? Bố mẹ tha lỗi cho con. Chỉ vì con ham ra nước ngoài làm việc kiếm tiền
cho gia đình. Chỉ vì nhà mình
nghèo. Chỉ vì số kiếp mình nghèo.
Tư (Ca Ca)
Đù má thằng anh tui mà biết tui thua một triệu đô trong
tháng này chắc nó thiến dế tui quá. Tui
phải làm sao đây?
Cái dự án xây khu nhà cao cấp phải làm gấp mới được. Tui cần phải có tiền đưa lại cho thằng anh của
tui. Nhưng làm sao xử cái đám cứng đầu
không chịu giải tỏa đây? Mấy cái thằng dổm
đó cứ bày đặt cứng đầu. Đù má, đâu có phải
tụi nó có nhà có cửa gì đâu? Chỉ có mấy
cái chòi dòm giống như ghẻ lở vậy. Dẹp mấy
cái chòi đó đi là đúng rồi. Đất nước
mình phải khang trang chớ. Tui đuổi tụi
nó là tui có công với nhà nước đó. Tui
phải cho xây nhà cao cấp và dẹp mấy cái chòi cặc đó đi chớ. Đù má cho tụi nó hai trăm ngàn đồng một mét
vuông là quá lắm rồi. Tụi nó còn muốn cái
gì nữa. Muốn làm cha tui chắc?
Phải nhờ tới thằng Cai rồi, thằng này mới mần tụi nó được. Nhưng cái thằng cặc này đòi nhiều tiền
quá. Nghe nó nói mà thấy mệt. Anh Tư ơi, em phải chi cho nhiều đứa lắm vì
em không ra mặt được Anh Tư à. Đại tá
công an mà tới đuổi người ta đi thì coi sao được. Em phải kiếm những thằng chịu tội thế cho em
chớ. Em đâu có lấy riêng đồng nào bỏ túi
đâu. Anh em mình mà. Nhưng mấy cái thằng kia, thằng nào cũng đòi
chi nhiều hết Anh Tư ơi! Còn tụi nhà báo
nữa. Tụi nó hồi này ghê gớm lắm. Bài viết nào cũng nịnh bợ nhà nước rồi lại bắn
sẻ vào tụi em để bán báo cho chạy. Tụi
nó mánh mung lắm anh ơi! Em phải chi cho
vài thằng thì mới yên. Anh biết chuyện
này còn hơn em mà.
Cái thằng nó nói không phải là không có lý nhưng nó ăn nhiều
quá. Thôi biết làm sao đây? Đành phải chịu cái giá của nó đưa ra vậy. Ít nhất tui cũng ăn được hai triệu trong vụ
này. Thằng chủ dự án đã chịu trả tui trước
một nửa. Thôi kệ thằng Cai đi. Lỡ chơi thì phải chịu thôi. Phải đưa thằng anh tui cái tiền đặt cọc này để
nó còn lo cho mấy mối khác. Nó đã cảnh
cáo tui mấy lần rồi. Tui phải ếm cái vụ thua
bài này mới được.
Hai tuần nữa thằng anh tui qua đây chơi. Tui phải dặn thằng quản lý biểu mấy đứa im miệng. Thằng này biết nghe. Còn cái thằng thầy giáo què mới đáng lo. Nó là dân có học, có bằng cấp, không giỡn
chơi với nó được. Chắc tui cũng phải chi
cho nó im miệng mới xong. Đù má không biết
nó đòi bao nhiêu đây?
Cái con nhỏ Loan này coi hiền mà sao tui thấy ớn ớn. Lúc nãy tui định kêu thằng hộ vệ vô trói nó lại
hiếp cho tui coi mà sao tui lại không kêu kìa?
Bộ tui đổi tính rồi chắc? Hà hà,
lâu lâu tui cũng biết thương hoa tiếc ngọc chớ!
Có điều là mấy con điếm thúi này chẳng có hoa cỏ chi hết. Thôi, bắt nó mát xa cho tía nó ngủ. Để thử coi đường lưỡi của nó tới đâu?
Mà đù má nó chớ, sao mặt cái con
nhỏ này dòm quen quen kìa?
Việt Què
Phải chi ngày đó mình đừng bị vướng vào nó. Nó là thứ ma đã hủy hoại đời mình. Bố mình đã chạy chọt cho mình về đóng ở biệt
khu thủ đô mà mình vẫn chịu không nổi. Ở
trong lính không chơi được. Mà mình thì
cần chơi mỗi ngày. Không chơi không sống
nổi.
Mẹ kiếp cái thằng Hải Tặc chỉ có chút chuyện mà cũng làm
không nên thân! Mình nhờ nó lấy xà beng đập vào bàn tay phải của mình để có cớ vô
bệnh viện xin giải ngũ. Nó lớ quớ làm
sao mà cái xà beng sút khỏi tay, bay luôn vào đầu gối mình. Mình còn nhớ vừa đau mà vừa sướng. Sướng vì sắp được thoát. Đầu gối bể nát thì chắc chắn được giải
ngũ! Có điều từ đó tới giờ chân mình bị
khập khiễng, nên thằng Cứt nó gọi đểu mình là giáo què.
Tổ cha cái thằng bác sĩ ở Cộng Hòa! Nó khám cho mình rồi phê luôn bốn chữ vào hồ
sơ: HHTT. Hát hát tê tê. Mình vẫn còn nhớ. Hát hát tê tê. Hủy hoại thân thể. Bố mình lại phải chạy khối tiền để nó xóa hồ
sơ đi. Mẹ kiếp, muốn ra khỏi lính không
phải chuyện dễ.
Thôi thì cám ơn cách mạng đã giúp mình thoát được con ma
đó. Lúc tụi Việt cộng vô, mình chẳng còn
kiếm đâu ra được hai ba cc mỗi ngày. Mình
đã bị hành gần chết. Mình đã nhớ những
lúc bị nó hành. Ôi, địa ngục đó mình
không bao giờ muốn quay trở lại. Mình đã
chết đi từ dạo đó rồi. Không hiểu làm
sao mà sống lại được.
Có cái tức cười là qua vụ đó đầu óc mình tự nhiên lại sáng sủa. Mình lấy bằng của anh mình, khai láo là đã từng
du học, có bằng cử nhân nước ngoài, vậy là được tuyển vào làm “giáo sư” Anh văn
cho chương trình học lấy bằng phó tiến sĩ.
Học viên toàn là đám quan chức có trình độ văn hóa tiểu học. Mình đã dạy cho thằng anh của cái thằng Cứt
này.
Nghĩ lại thấy cũng tức cười.
Vợ thằng anh nó tự nhiên mê mình, rồi cho mình tiền để thầu mấy sòng bạc. Mình có khiếu về cờ bạc. Tính bài nhanh, đặt tiền đúng lúc. Mình đánh bài giỏi chỉ vì mình không xài tiền
của chính mình để đánh bạc. Mình xài tiền
của vợ thằng anh nó để đánh. Nhờ đó mình
đánh bạc đúng nguyên tắc. Không tình cảm. Không sợ hãi.
Những thằng giỏi cờ bạc là những thằng không tình cảm, không sợ hãi. Mình quả thật không nhớ tình cảm là gì nữa.
Nếu thằng chủ sòng bạc Cam Bốt không đút mấy ông lớn để tố bậy,
mình đã không lưu lạc đến nơi này. Mặc
dù nhà nước chỉ cho phép người nước ngoài đánh bạc, mấy đại gia Việt cũng cố
đánh bạc lậu trong nước. Mình đã làm được
rất nhiều tiền từ mấy đại gia này. Cho đến
lúc thằng Cam Bốt tố. Nó tố mình vì mấy
thằng đại gia chơi ở sòng mình đáng lẽ phải qua sòng nó chơi mới hợp lệ.
Mình cướp khách của nó thì nó tố mình, không có gì đáng ngạc
nhiên cả. Mình chỉ tức là đã chia cho nó
ăn một phần mà nó vẫn không thấy đủ, còn chơi xấu mình nữa. Ai bảo mấy thằng Miên hiền lành? Tụi nó cũng lưu manh chẳng kém gì mình.
Mình đã tưởng là tim mình chết rồi. Cho tới khi mình gặp con Loan. Lúc nó năn nỉ xin mình giúp cho vào làm việc
trong sòng bạc, mình đã thấy có một chút xúc động trong lòng. Mình đã chơi bao nhiêu gái ở đây rồi, nhưng
chưa bao giờ thấy lòng xao xuyến như thế.
Những lời năn nỉ ngon ngọt của nó cũng có đủ mọi thứ “gia vị” giả tạo,
mình biết thế mà vẫn xúc động. Cho đến
giờ mình vẫn không hiểu tại sao. Mình chỉ
biết nó quyết liệt lắm. Mình không thể từ
chối nó được.
Hay tại nó làm mình nhớ đến con
mình?
Con Mai con mình cũng như một đứa con hoang. Cũng tại thằng Sang rủ mình đến nhà nó chơi. Hôm đó mình chơi tới mất thần hồn rồi tự
nhiên nổi máu dâm đè con em nó ra chơi.
Con nhỏ sợ không dám chống cự gì hết.
Một phần chắc cũng tại nó tò mò nữa.
Chỉ có một chút xíu vậy mà nó có bầu.
May sao tối hôm đó bố mẹ thằng Sang không có nhà, còn thằng Sang thì bị
ma hành không dậy nổi nên mình mới không bị bắt quả tang tại chỗ. Vì lương tâm, đúng, mình mất hồn nhưng vẫn còn
lương tâm, mình cưới con em thằng Sang làm vợ để rồi nó đẻ ra con Mai. Gia đình thằng Sang để mình lấy nó mặc dù họ
theo công giáo còn mình thì chả có đạo gì cả.
Kẻng chưa đánh mình đã ăn cơm, gia đình nó không thích cũng đành chịu. Mẹ con Mai ngoan đạo không muốn phá thai nên
chấp nhận làm vợ mình. Mình đã cố hết sức
thương yêu nó, mình đã cố gắng làm chồng làm cha, mình đã tạo được niềm tin cho
người vợ miễn cưỡng của mình, nhưng rút cuộc mình vẫn không bỏ rơi được cái con
ma đó. Khi tụi Việt cộng vô, khi mình đã
thoát khỏi bàn tay con ma đó thì vợ mình đã nặng lòng oán hận mình, tình cảm
không sao hàn gắn được nữa. Con Mai vừa
đủ tuổi hiểu biết cũng đem lòng oán bố, bỏ nhà theo bạn bè lêu lổng đi
chơi. Mẹ mắng, nó đâm ra oán cả mẹ. Mình còn nhớ cái hôm nó cãi mẹ rồi theo bạn
bè đi chơi. Mình còn nhớ lúc mình với vợ
mình được báo tin đám tụi nó uống rượu say rồi đèo nhau ra xa lộ bị xe tải đâm
chết. Mình còn nhớ ánh mắt oán hận của vợ
mình đêm hôm đó. Mình phải bỏ đi cũng vì
ánh mắt đó. Cũng vì thế mà mình dính vào
vợ của thằng anh thằng Cứt. Mình dạy con
mụ đó đánh bạc rồi nó đâm ra mê bạc, không mê mình nữa. Đỡ khổ cho mình mặc dù mình cũng hơi tiếc.
Mình không thể để kệ con Loan như mình đã từng để kệ con
Mai. Mình phải tìm cách giúp nó mới được.
Loan
Mình phải cố lắm mới không nôn ọe. Nhìn cái bụng phệ của nó kìa. Nó bắt mình phải liếm cả người nó. Liếm cái mả cha nó. Nó bảo mình không nghe thì nó cho thằng hộ vệ
vào làm thịt mình. Thật là lũ quỷ lên
làm người.
Nó vừa nằm để mình liếm vừa uống rượu. Mình đã liếm người nhiều thằng đàn ông rồi,
nhưng không hiểu sao mình lại buồn nôn khi phải liếm người cái thằng này. Cái thằng khốn nạn này bị liệt dương. Cũng may nó bị liệt dương, chứ nếu không mình
sẽ phải tởm đến mức nào khi phải làm tình với nó.
Cũng may nó không gọi thằng hộ vệ vào “làm thịt” mình. Cái thằng hộ vệ này mặt như cái thớt, lầm lầm
lì lì như trâu nước, trông phát sợ. Cái
thằng trâu nước này mà chơi mình thì chắc mai mình đi hết nổi. Thằng khốn nạn kia chắc đã để cái thằng trâu
nước này đày đọa bao nhiêu đứa con gái ở đây rồi. Mấy thằng liệt dương luôn luôn thù đàn bà, muốn
hành hạ đàn bà cho đỡ mặc cảm bất lực.
Phúc tổ cho mình hôm nay được thoát nạn.
Nó say rồi. Nó bắt đầu
ngáy rồi. Bây giờ là giây phút mày phải
trả nợ đây, thằng chó ạ.
Mình có luồn sẵn một sợi dây đàn ở nịt ngực để phòng thân. Sợi dây đàn này đủ sắc để cắt đứt cuống họng của
cái thằng chó này.
Bố mẹ ơi, tha lỗi cho con.
Đêm nay chắc con không thoát được đâu.
Con sẽ không bao giờ được thấy mặt bố mẹ và các em nữa. Tháng trước con
có nhờ người về tìm bố mẹ để đưa tiền. Đó
là chị Xuân. Chị ấy làm chung với con,
chị ấy rất tốt với con, bố mẹ ạ. Con chắc
chị ấy sẽ tìm ra bố mẹ. Con mong bố mẹ
nhận được số tiền con đã dành dụm được và dùng nó để có vốn làm ăn. Bố mẹ ơi, bố mẹ cố dùng tiền này để thoát khỏi
cái nghèo, con người ta không thoát được cái nghèo sẽ phải làm nô lệ cho người
khác. Con không muốn gia đình mình phải
làm nô lệ, con không muốn các em con phải làm nô lệ như con. Bố mẹ thương con hãy gắng làm ăn, bố mẹ nhé.
Mình phải làm sao qua mặt được gã hộ vệ đây? À, mà mình cần gì phải qua mặt nó chứ. Mình xử xong thằng này là được rồi, hậu quả
thì chấp nhận thôi, nuối tiếc gì nữa?
Mình đâu cần phải rời chỗ này đâu?
Chuyện gì cũng phải có cái kết cục của nó.
Trước khi đi, mình sẽ đái lên mặt cái thằng chó này.
Tư (Ca Ca)
Trời ơi, sao cái cổ tui nó nghẹt nghẹt vậy, thấy khoái quá! Hình như con nhỏ vẫn còn đang đi đường lưỡi
trên người tui. Tui chưa từng có cái cảm
giác khoan khoái như vầy. Hình như thằng
nhỏ của tui nó bắt đầu động đậy rồi.
Ờ, tui sướng quá! Cứ
như ai đang bóp cổ tui vậy. Bây giờ tui
biết rồi. Phải để đứa nào nó xiết cổ
mình, mình mới cương lên được. Trời ơi,
tại sao từ trước tới giờ tui không thử, sao tui ngu quá vậy?
Ặc ặc, ê ê, xiết nhè nhẹ thôi em ơi, anh lên rồi. Leo lên cưỡi anh đi em ơi!
Ê ê, đừng đừng em, đau em ơi! Sướng quá!
Đau em ơi! Sướng quá em ơi! Đau em, đau…
Việt Què
Kệ mẹ thằng A Woòng.
Mình bỏ đi nó ức lắm. Nó sợ mai
thằng Cứt kia không cho nó tiền. Toàn những
thằng nô lệ vì tiền bạc. Nó sẽ nói xấu
mình. Kệ nó. Cùng lắm là mất việc. Mình không thể mặc kệ con Loan được.
Mình phải ghé quầy rượu lấy chai Cordon Bleu cho thằng hộ vệ
mới được. Thằng nhà quê này chỉ thích rượu
đắt tiền. Cái thứ chuyên nhậu đế mà bày
đặt uống Cognac. Mình cũng phải chiều nó
vậy. Mình sẽ bảo nó vào nói với thằng Cứt
kia là có anh nó đến, đang chờ nó ở phòng VIP.
Cái thằng Cứt kia sẽ tá hỏa tam tinh đuổi con Loan đi ngay. Như thế thì con Loan mới thoát khỏi tay nó
đêm nay.
Em ơi, em phải nghe anh.
Đi khỏi chỗ này đi. Em còn ở đây
là đời em còn khốn nạn, em ạ. Em cần tiền
anh sẽ đưa cho. Anh dư tiền mà, em đừng
lo. Mỗi canh bài có người lót anh được
năm phần trăm em ạ. Anh đủ sức lo cho
em, em cứ yên tâm. Em theo anh đi khỏi
nơi này, em nhé. Anh cũng giã từ cái xứ chết
tiệt này đây. Đi, đi, em ơi. Mình về lại quê mình đi em, tìm chỗ nào hẻo
lánh sống qua ngày. Anh có đủ tiền để
mình làm ăn, em ạ.
Ủa, sao thằng hộ vệ trâu nước lại đứng ở quầy rượu thế
kia? À, nó đang mua rượu. Mình phải trả tiền cho nó mới được.
Sáu nè, để anh mua tặng em chai rượu này. Tại sao anh rời phòng víp hả? Tại anh của Anh Tư vừa tới, nhắn anh đi gọi Anh
Tư tới cho ảnh gặp. Sáu vào nhắn Anh Tư
dùm anh nghe.
Sao? Sáu không dám vô một mình hả? Thôi được, để anh cùng vào với em. Chuyện nhỏ.
Anh em phải đỡ cho nhau chứ. Anh
chịu hết trách nhiệm về chuyện này. Em đừng
lo. Anh em phải lo cho nhau chứ.
À, phòng Anh Tư đây hả?
Ủa, sao cửa phòng Anh Tư mở? Ảnh
có đi đâu vào lúc này không? Khoan,
khoan, đừng vô. Anh Tư nổi nóng là có
chuyện đó. Thôi để anh vô cho. Có gì anh chịu. Không sao đâu Sáu. Anh em mình mà.
Chết rồi. Chắc có
chuyện rồi. Loan ơi, thằng Cứt kia nó
làm gì em? Để anh vào đỡ cho em. Anh què nhưng nó cũng vẫn phải nể anh. Anh sẽ nói là thằng anh nó đang chờ. Nó sẽ sợ.
Anh mong là nó sẽ sợ. Anh thật
tình mong là nó sẽ sợ.
Loan ơi, vì em mà anh đang làm những chuyện ngu si không
tính toán đây. Anh là thằng tính toán giỏi,
em biết không? Chỉ vì anh thương em, chỉ
vì anh nhớ tới con anh…
Loan
Tôi ước mong được trở lại cuộc sống bình thường. Tôi còn có thể sống cuộc sống bình thường được
không? Trời ơi, tôi phải làm gì để được
cuộc sống bình thường đây?
Tôi đang chìm vào dòng sông thù hận. Tôi đang chìm vào biển máu. Làm sao tôi trở lại cuộc sống bình thường?
Bố mẹ ơi, tha lỗi cho con.
Bố mẹ biết không, khi con thấy được máu của thằng chó kia, con sung sướng
vô cùng. Con mà có dao sắc là con đã cắt
từng bộ phận trong người nó ra nữa!
Tôi phải trốn khỏi nơi này đêm nay. Chết rồi, thằng trâu nước đang về kìa. Nó đi với ai vậy? À, nó đi với chú Việt. Sao chú Việt lại bỏ phòng víp lên đây? Mình phải trốn cho nhanh. Bị thằng trâu nước bắt được thì chỉ có chết. Cháu đi nhé, chú Việt.
Mình mà bị thằng trâu nước nó bắt được thì chỉ có chết.
* * *
Mỗi một con người là một
tập hợp số. Tập hợp số của mỗi người là
một tập hợp số con nằm trong một tập hợp số lớn hơn và thường bị chi phối bởi những
số nằm trong tập hợp lớn. Thí dụ tập hợp
số của mỗi người Việt thường bị chi phối bởi những số nằm trong tập hợp số của
cả xã hội Việt. Mỗi một môi trường trong
đời sống cũng là một tập hợp số. Con người
ta khi đã thuộc môi trường nào sẽ bị tập hợp số của môi trường đó chi phối. Những kẻ có tinh thần phấn đấu hoặc mạo hiểm
thường tìm cách thoát ra khỏi môi trường sống của mình, để rồi bị chi phối bởi
một tập hợp số mới, có hoặc không liên quan với tập hợp số cũ.
Khi chưa thoát khỏi tập
hợp số cũ, tất cả các tập hợp số ngoài môi trường hiện tại đều mơ hồ. Các con số trong các tập hợp ngoài môi trường
hiện tại đều là những ẩn số.
Những khu giao của các
tập hợp số cá nhân là nơi con người tiếp xúc với các ẩn số, và biến các ẩn số
thành số mới của mình. Đây là nơi phát
sinh ra những hệ luận rút tỉa từ tác động của những số được gài vào những bài
toán cộng trừ nhân chia mới, nhưng thường xuyên nhất là tác động của những xác
suất nảy sinh từ những số đó. Nhiều xác
suất tưởng chừng như sự thật, thế nhưng lại không phải là sự thật. Con người ít sống với sự thật, mà chỉ sống với
xác suất của sự thật, vì thế.
Riêng về trường hợp của
những người làm thơ viết truyện, tập hợp số của họ thường chứa những con số rối
loạn, không thể sắp xếp vào một thứ tự hoặc quy luật nào. Bởi họ thường để trí tưởng tượng phủ nhận sự thật,
loay hoay với sự rối loạn của trí tưởng tượng để cộng dư trừ thiếu, hay ngược lại.
Do đó, nếu người đọc
muốn biết rõ câu chuyện trên đây thực sự xảy ra như thế nào, xin nói chuyện với
một nhà chuyên môn về số học. Tốt nhất
là nói chuyện với những người giỏi về xác suất.
Người viết truyện này, cũng như đa số những người viết khác, thường
không hiểu rõ về số, về xác suất. Mặc dù
hắn cũng có những định nghĩa riêng về số.
Xin nhắc lại, mỗi người
chúng ta có một cách riêng để định nghĩa số.
Đỗ Quý Dân
(5-2012)
Subscribe to:
Posts (Atom)