Tuesday, June 23, 2009

The Poet and Lady Poetry

The poet is forever the prisoner of his own limitations, and therefore is condemned to break his boundaries and search for the absolute. Just as Sisyphus who was condemned to roll his boulder uphill only to watch it roll back down, the poet finds new boundaries after having broken old ones. He must continue to find ways to cross these boundaries. Such is the essence of being a poet. He who stops will sever his relationship with poetry.

Poetry, on the other hand, has no boundaries. Poetry defies the boundaries of language, leaving the poet behind, drowned in the ocean of words and images. Poetry crosses the boundaries of the imagination, leaving men wandering in their own dreams. Poetry goes beyond the human experience, which ties men to their history. And poetry transcends the spiritual, as it is enlightenment in itself, while men are bogged down in doubt and torment. Poetry is self-existing. She does not come from the poet, but actually creates the poet, through seduction and inspiration.

You have long left the realm of language
And let me drown in the ocean of poetry.
The dying old moon is gasping for breath
While the shark king wades in the shallow creek.

You have flown past the land of strange dreams
Leaving me wander this human world.
At sundown, I shed my skin looking for my Self
And shouted on top of my lungs to shatter the darkness of the night.

You have forgotten the river of memories
And led me astray in wistful nostalgia.
In my nocturnal dream, my former life woke up
And stirred the old ashes to kindle a new fire.

You have turned away from enlightenment
Leaving me tormented by remorse.
The bell toll at midnight roused me from my sleep
While the crescent moon curved the path to Nirvana.

Sunday, June 21, 2009

Water and Sunshine

Give me your hand, I'll seize the day
Give me water, I'll spring from your well
Dream me to the Sahara, fly me to the Pacific
Take my hand, emit my sunshine
Take my ocean, nurture my rice fields,
Take my crane wings, cross my tropical horizons
To find yourself and discover me.

Jenny Do
June 2009

Friday, June 19, 2009

Thi Sĩ và Nàng Thơ

Em đã lìa xa miền ngôn ngữ
Để anh chết đuối giữa biển thơ
Trăng xưa hấp hối tìm hơi thở
Suối cạn vẫy vùng chúa kình ngư

Em đã bay qua vùng mộng lạ
Để anh quanh quẩn chốn trần ai
Chiều hôm lột xác tìm bản ngã
Thét vang cho vỡ bóng đêm dài

Em đã quên dòng sông ký ức
Để anh lạc lõng cõi nhớ mong
Đêm mơ thấy tiền thân tỉnh giấc
Khơi đống tro xưa nhúm lửa hồng

Em đã quay lưng về giác ngộ
Để anh vật vã với ăn năn
Nửa đêm bừng tỉnh nghe chuông đổ
Trăng khuyết bẻ cong cõi niết bàn.

Đỗ Quý Dân

© 2009 Dan Do – All Rights Reserved

Monday, June 8, 2009

Cứ là vui say

Đây là hai bài hát viết trong lúc ngất ngưởng say.

Em ngồi đây bên tôi
Cười vang cho vui đời
Rượu ngon mềm đôi môi
Em vui và tôi vui.

Em nằm đây bên anh
Ngủ say trong cuộc tình
Tình say mềm hai tay
Em say và anh say.

Chorus
Ta bên nhau
Rồi ta xa nhau
Em về chân trời mới
Anh vui miền nắng lạ
Ta hẹn gặp lại nhau
Nơi tình yêu bắt đầu

Ta vui và ta say
Dù chỉ có một ngày
Ta vui và ta say
Dù mai là chia tay.

Ta vui và ta say
Dù chỉ có một ngày
Ta vui và ta say
Dù chỉ còn đêm nay.

Em sắp say chưa?

Em sắp say chưa?
Ngày mai không còn nữa
Em sắp say chưa?
Hôm qua đã qua rồi
Em sắp say chưa?
Đừng để anh chờ nữa
Anh đã say
Đã say rồi em ơi!

Hãy uống đi
Uống cho cạn tình anh
Uống để cười
Để nước mắt long lanh
Uống để men say
Thấm mềm bờ môi xanh
Thấm qua môi anh
Thấm tận hồn anh…

Hãy lắng nghe
Tiếng vọng từ đáy chai
Tiếng đại dương
Tiếng sóng vỗ cuồng say
Tiếng hát mỹ nhân ngư
Tiếng điệu buồn Nam ai
Nghe tình yêu
Nhẹ như tiếng thở dài.

Em sắp say chưa?
Ngày mai không còn nữa
Em sắp say chưa?
Hôm qua đã qua rồi
Em sắp say chưa?
Đừng để anh chờ nữa
Anh đã say
Đã say rồi em ơi!

© 2008 Dan Do – All rights reserved